Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:36:47
Lượt xem: 18

Nói xong từ trong túi móc ra một cái bút, đem một góc hộp thuốc mình xé xuống, viết ra một địa chỉ rồi đưa cho Sơn Trà.

Hai cô gái nhỏ xinh đẹp không tin mình cũng là bình thường, anh ta nhìn thấy Sơn Trà với dáng vẻ cảnh giác ngược lại lại có chút thưởng thức.

May

Sơn Trà lúc này không tiếp tục do dự nữa, cô duỗi tay nhận lấy đồ.

Người đàn ông thấy các cô đã nhận cũng cười xua xua tay: “Được rồi, nếu như hai người còn có yêu cầu gì cứ đến tìm tôi, nếu còn do dự thì cứ để cho người lớn trong nhà tới.”

Sơn Trà không để ý tới lời trêu chọc đó của anh ta, chờ đến khi anh ta đi rồi, cô mới đem tờ giấy mở ra nhìn kỹ một chút.

Mặt trên là địa chỉ được viết một cách rồng bay phượng múa, chính là ở con đường cách bọn họ không xa.

Vương Ái Hồng chỉ vừa nhìn thoáng qua cũng phát hiện khoảng cách không xa, cô ấy hỏi: “Cũng rất gần, chúng ta có nên nhanh chóng đến đó để xem hay không?”

Sơn Trà đem đồ cất đi: “Không cần vội vàng, chờ ngày mai đi cùng Tri Viễn đến đó.”

Tuy rằng thời buổi này người thuần phác cũng không ít nhưng cũng không thể một chút lòng phòng bị cũng đều không có, bọn cô chỉ nhắc mãi một câu, làm sao mà lại có thể trùng hợp đụng phải.

Buổi tối Sơn Trà đem địa chỉ này đưa cho Tạ Tri Viễn nhìn, vừa thấy Tạ Tri Viễn đã lập tức đồng ý ngày hôm sau sẽ cùng cô đi một chuyến vào trong thành.

Hai người vào thành dựa theo địa chỉ trên tờ giấy tìm qua đó, đến rồi mới phát hiện vậy mà lại là sân nhà dân, bên ngoài ngay cả bảng hiệu gì cũng không treo, Tạ Tri Viễn có chút nghi hoặc đi lên gõ gõ cửa: “Là nơi này sao?”

Không đợi Sơn Trà nói chuyện, bên trong rất nhanh đã truyền đến tiếng bước chân, của vừa mở ra, người đàn ông ngày trước Sơn Trà nhìn thấy liền xuất hiện ở trước mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-129.html.]

Người nọ vừa nhìn thấy Sơn Trà đã cười nói: “Thật tốt quá, tôi còn lo rằng các người sẽ không tới đấy.”

Tạ Tri Viễn thấy anh ta nhìn Sơn Trà cười vô cùng vui vẻ, lập tức có chút ghen tuông, đem Sơn Trà che ở phía sau mình rồi nói: “Đồng chí, chào anh, tôi tên là Tạ Tri Viễn, đây là vợ của tôi.”

Người đàn ông nhìn thấy Tạ Tri Viễn che chở cho Sơn Trà như thế, anh ta nở nụ cười: “Anh cũng đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là quá vui vẻ khi có người mua thứ này của tôi, các người không phải muốn mua máy may sao? Cùng tôi đến xem đi.”

Sơn Trà cùng Tạ Tri Viễn vẻ mặt nghi hoặc đi theo người đàn ông vào phòng, đi vào mới biết được, vì sao mà người đàn ông lại vui vẻ đến như thế khi nhìn thấy hai người bọn họ tới.

Chỉ thấy trong phòng để vài cái máy may, nhưng tất cả đều không mới, mà vừa nhìn thấy đã biết đây chính là những món đồ người ta đã dùng rồi thu về từ bên ngoài, có một chiếc máy may có bộ dáng còn vô cùng kỳ lạ, kiểu dáng hoàn toàn khác những chiếc máy may có trên thị trường, đặt ở một góc, phía trên còn dùng một miếng vải bông lớn tỉ mỉ che lại.

Thấy Tạ Tri Viễn cùng Sơn Trà đều đang đánh giá mà không nói chuyện, người đàn ông lại cho rằng hai người đang ghét bỏ, nhanh chóng giải thích nói: “Các người đừng nhìn chúng nó cũ nhưng mà khi sử dụng đều không có một chút vấn đề nào, tất cả tôi đều đã thu thập rất tốt, bảo quản sử dụng giống như những chiếc máy mới vậy.”

Sơn Trà đặt tay thử thử, tuy rằng thoạt nhìn đều rất cũ, nhưng dùng quả thật giống như lời người đàn ông nói, không có vấn đề gì.

“Cái này của anh bao nhiêu tiền một máy?”

Người đàn ông nhìn thấy cô thực sự có ý định muốn mua liền vui vẻ không nhịn được.

“Không mắc, nếu như cô không chê thì không cần phải nói, đưa cho tôi tám mươi đồng một cái là được.”

Máy may trên thị trường đều có giá hơn một trăm ba mươi đồng, anh ta chỉ nói Sơn Trà muốn tám mươi đồng, tất nhiên là vô cùng hời cho cô, anh ta nghĩ Sơn Trà nhất định sẽ không chút nghĩ ngợi gì mà mua nó, lại không nghĩ tới Sơn Trà vừa nghe xong đã nói: “Quá mắc rồi, bên trong cửa hàng bách hóa một chiếc máy mới giá một trăm ba mươi đồng một cái, còn máy may cũ chỗ anh không biết làm ra từ chỗ nào, còn muốn lấy của tôi tám mươi mốt đồng, quá mắc, không cần.”

Loading...