Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:38:28
Lượt xem: 18
Hiện tại nghe Sơn Trà nói lúc sau muốn có con, bà ấy cũng lập tức giật mình.
Nếu như hiện tại mấy đứa con của bà ấy còn ở đây, có lẽ hiện tại bà ấy nhất định đã có thể bế mấy đứa chắt trai rồi, bà ấy nằm mơ cũng đều nghĩ đến việc giống như mấy bà cụ khác, có thể nằm phơi nắng ôm chắt trai một chút, nhưng con của bà ấy đều đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy, chỗ nào mà có chắt trai cho bà ấy ôm đây?
Sơn Trà nói ra lời này quả thực đã chọc tới điểm mấu chốt trong lòng bà ấy.
Thấy trong mắt bà Lưu dần dần nổi lên làn sương mờ, Sơn Trà nhanh chóng giữ tay bà ấy lại.
"Bà à, bà cùng về ở chung với chúng cháu đi, chúng cháu cũng có thể tiện chăm sóc cho bà và bà cũng có thể chăm sóc lại cho chúng cháu, có được không?"
Bà Lưu mắt ngấn lệ, cuối cùng cũng gật gật đầu đồng ý.
Tạ Tri Viễn mới vừa đến nhà đã nhìn thấy Sơn Trà từ trong phòng đi ra, anh tiến lên hỏi.
"Đã nói xong với bà rồi chứ?"
Sơn Trà ngẩng đầu, biểu tình nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh: "Nhất định là xong rồi, chuyện vào tay em còn có thể không thành được hay sao."
Bộ dáng nghịch ngợm kia của cô, Tạ Tri Viễn nhìn mà lòng ngứa ngáy, trái phải trong viện không một ai, Tạ Tri Viễn dứt khoát đem người ôm chặt lấy, sau đó anh nhanh chóng hôn lên miệng cô một cái.
"Vợ của anh giỏi quá đi mà."
Một bên tai Sơn Trà không khỏi ửng đỏ: "Anh chú ý đến hình tượng một chút đi."
May
Tạ Tri Viễn ngồi dậy, lại ra vẻ nhân quân tử nói: "Anh rất chú ý đấy."
Sơn Trà oán trách liếc anh một cái, cô lại vén rèm đi vào nhà.
Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn hành động nhanh chóng, bên này mới vừa nói xong với bà Lưu, dường như chỉ sợ bà ấy lại đổi ý mà nhanh chóng đem đóng gói ổn thoả tất cả đồ của bà ấy lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-143.html.]
Vương Ái Hồng trước kia đã sớm nghe cô nói cô dự tính đem bà Lưu qua ở cùng với nhau, cũng vô cùng ủng hộ ý kiến này của cô, còn dùng thời gian nghỉ ngơi để trở về hỗ trợ thu dọn đồ.
Sơn Trà biết cái sân này đối với bà Lưu mà nói nó có ý nghĩa vô cùng lớn, vốn dĩ cô còn nghĩ bà Lưu nhất định sẽ đem theo đồ có thể mang được trong nhà đều mang đi hết, dù sao hiện tại phòng ở trong nhà cũng nhiều, mang qua đó cũng có chỗ để chứa.
Nhưng tới khi chuyển nhà bà Lưu lại không có mang theo nhiều đồ.
“Cũng không có đồ gì đáng giá cả, dọn đi để cũng chỉ chật chỗ, cứ để lại ở nơi này đi, cũng xem như để niệm tưởng.”
Sơn Trà biết trong lòng bà ấy cũng không bỏ xuống được, vỗ vỗ bà Lưu, cái gì cũng không nói.
Một đám người như nước mênh m.ô.n.g cuồn cuộn cứ thế mà đến chuyển nhà bà Lưu, tất nhiên người của Vịnh Thanh Thuỷ không có khả năng lại không biết, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng là người thân gì đó của bà Lưu đến đem người đón đi, sau lại mới nhìn thấy người đến đón bà Lưu đi kia lại chính là Sơn Trà.
Chuyện cô cùng với Tưởng Vệ Quốc làm loạn đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại người của Vịnh Thanh Thuỷ này không ai lại không biết.
Việc nhà cô xây lại phòng mới, rồi còn mua cả xe đạp mới cũng được truyền tới lỗ tai của người trong thôn.
Lần này cô lại muốn đem bà Lưu đón đi, người trong thôn đều nghị luận sôi nổi, lời nào cũng đều có.
Có người nói cô không có lương tâm, cha ruột của mình lại không hiếu thuận, vậy mà lại đi hiếu thuận một người ngoài.
Cũng có người nói cô bởi vì có lương tâm nên mới có thể hiếu thuận bà Lưu đến như thế, không hiếu thuận hai vợ chồng Tưởng Vệ Quốc cũng đều là bởi vì hai vợ chồng bọn họ làm bậy quá lâu nên mới như thế.
Tóm lại mỗi người đều có cái nhìn riêng.
Có vài người xem náo nhiệt còn ngại chuyện chưa lớn, vừa nghe thấy tin tức đã nhanh chóng đi đến cáo trạng với Tưởng Vệ Quốc cùng với Triệu Xuân Hoa.
Tưởng Vệ Quốc vừa nghe đã tức giận đến mức xém chút nữa đem cái bàn lật ngã.
Triệu Xuân Hoa lại ở một bên châm ngòi thổi gió: “Thấy không, tôi đã nói từ sớm, đứa con gái này của ông đấy, nó chính là cái đồ vong ân bội nghĩa, chúng ta nuôi dưỡng nó mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao đúng không?”