Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:38:58
Lượt xem: 20

Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng Sơn Trà nói giúp đỡ, là giúp cô một chút chuyện cá nhân, không nghĩ tới lại nói đến chuyện lớn như là hợp tác mua vải dệt như vậy.

“Nhóc con à, em có thể muốn bao nhiêu vải dệt chứ? Cửa hàng vải dệt trong thành phố này cũng rất nhiều, em không đáng phải mua vải dệt trong xưởng bọn chị chứ?”

Sơn Trà lắc đầu, nói với cô ấy chuyện mình mở một xưởng gia công nội y, cô muốn vải dệt không ít, từ bên ngoài mua cũng không phải không được, nhưng là phẩm loại hình thức cùng giá đều lấy không được ưu đãi gì, nếu có thể trực tiếp liên hệ với xưởng dệt, cô cũng có thể bắt được một tay vải dệt, hơn nữa không có chênh lệch giá do phí hoa hồng từ bên trung gian.

“Em nghĩ khả năng tới nói trong xưởng đúng là không tính là quá nhiều, có điều nếu như mà có thể ấy, em vẫn hy vọng có thể hợp tác lâu dài với bên xưởng, chị Văn Hội chị thấy được không?”

Lời của Sơn Trà lại làm cho Hà Văn Hội lắp bắp kinh hãi, cô ấy còn tưởng rằng cô gái này là một củ cải bị người nhà ức hiếp, không ngờ rằng chỉ mới nửa năm không gặp mà thôi, cô đã tự mình mở một xưởng gia công nội y rồi!

Còn có kiến thức như thế, có thể thành lập quan hệ hợp tác với trung tâm mua sắm quốc doanh nữa!

Cô ấy nhất thời giật mình không biết nói cái gì mới tốt, chỉ cảm thấy cô gái này quả thực hoàn toàn làm điên đảo nhận thức của cô ấy.

“Nhóc con, chuyện này chị nói cũng không nói trước được điều gì, nếu thành công thì chị cũng rất vui, có điều em yên tâm, chỉ cần bên này em xác định muốn, chị sẽ lập tức xin lên với trong xưởng, chỉ là có được chấp thuận hay không cũng không xác định, dù sao xưởng này của bọn chị cũng là xưởng quốc doanh, chuyện hợp tác với cá nhân cũng là lần đầu tiên.” Vẻ mặt Hà Văn Hội có chút xin lỗi.

Chuyện này quả thật không phải một mình cô ấy là có thể quyết định, có điều cô ấy là một người phụ nữ, lại cực kỳ bội phục năng lực trí tuệ và tầm mắt của Sơn Trà.

Ở trong mắt của cô ấy, cô gái nhỏ này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng tương lai chắc chắn sẽ không tầm thường đâu!

“Không có việc gì, chị Văn Hội đồng ý đề xuất lên bên trên cũng đã là giúp em rất nhiều rồi, mặc kệ có thể thành công hay không, cũng vẫn cám ơn chị Văn Hội.” Sơn Trà trả lời.

Hà Văn Hội xua xua tay: “Chuyện này cũng chỉ là thuận tiện mà thôi, chưa tính là giúp được gì cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-159.html.]

Nói xong chuyện chính rồi, Hà Văn Hội lại dẫn Sơn Trà cùng đến nhà ăn ăn cơm.

Lúc trả tiền, Sơn Trà cũng đã lén thanh toán.

May

“Em xem em làm cái gì vậy chứ, chị có thẻ công nhân, trừ tiền từ trong thẻ là được.”

Sơn Trà khẽ chớp mắt với cô ấy: “Thế thì không được đâu ạ, nào có chuyện em nhờ chị giúp đỡ xong còn để chị phải mời em ăn cơm nữa chứ.”

Trước khi đi, Sơn Trà lại đưa cho Hà Văn Hội một món quà nhỏ, Hà Văn Hội không biết là gì, vội vàng liên tiếp nghiêm túc chối từ không muốn nhận.

“Con nhóc này em đang làm gì vậy, trong xưởng bọn chị rất là có kỷ luật, nếu em cho chị thứ gì không nên cho, chị cũng không thể nhận, sẽ trái với kỷ luật trong xưởng.”

Sơn Trà nói: “Không phải là thứ gì quý lắm đâu ạ, là hai bộ quần áo mà em tự làm thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền, sẽ không làm trái kỷ luật đâu chị.”

Hà Văn Hội có chút nghi hoặc mở túi đóng gói ra, bên trong vậy mà lại là hai bộ áo khoác xinh đẹp, nguyên liệu lông cừu màu nâu nhạt, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, trông miễn bàn có bao nhiêu xinh đẹp lẫn kỳ công.

Cô ấy vốn không định nhận đồ của Sơn Trà nhưng vừa mở ra lại thích vô cùng.

Thứ này của Sơn Trà quả thực là khiến cho cô ấy rất thích, cô ấy lập tức luyến tiếc nói ra lời bảo Sơn Trà lấy lại đồ về, thế là quay đầu lại lấy từ trong phòng mình ra mấy chục đồng tiền, muốn nhét cho Sơn Trà.

“Đồ này chị nhận, cơ mà không thể lấy không của em, em cầm lấy tiền đi.”

Sơn Trà xua tay: “Lúc chị Văn Hội đưa cờ thưởng đợt nọ đã cho em hai mươi đồng tiền rồi, vải dệt này mua tới cũng không đắt, nếu như chị lại cho em tiền nữa, khéo có khi em lại phải lấy lại đồ về mất thôi.”

Loading...