Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:40:15
Lượt xem: 7
Một bộ đồ mà thôi, Sơn Trà cô có thể mặc được, chẳng lẽ Ngọc Trân nhà bà ta lại không thể mặc được hay sao?
Đắc ý cái gì chứ, làm như không ai mua nổi vậy đấy.
Triệu Xuân Hoa dồn hết sức lực muốn đối đầu với Sơn Trà, trong lòng Tưởng Ngọc Trân lại không quá muốn bộ quần áo kia, cũng không phải không thích do nó xấu, chủ yếu là do cô ta không có trắng giống như Sơn Trà, cô ta không nghĩ sẽ mua giống với Sơn Trà, nếu mặc lên rồi so sánh thì sẽ bị Sơn Trà áp đảo.
Cô ta túm túm Triệu Xuân Hoa, đang muốn nhỏ giọng nói chuyện, người bán hàng lại nói nói: “Thật ngại quá, cái này không có nhiều, chỉ có một bộ này mà thôi.”
Chỉ có một bộ này mà thôi? Tưởng Ngọc Trân vừa nghe, trong lòng lập tức thay đổi chủ ý.
Bộ quần áo kia không riêng gì màu sắc hay là hình thức, đây cũng là lần đầu cô ta nhìn thấy, trong lòng kỳ thật cũng thích không thôi, nhưng mà cô ta vẫn nhớ đến việc Kim Tuệ Tuệ một hai phải mua cho bằng được bộ váy giống với Sơn Trà kia, cô ta không phải Kim Tuệ Tuệ, chuyện tự rước lấy nhục thế này cô ta tuyệt đối sẽ không làm.
Có điều nếu như chỉ có một bộ quần áo vậy thì không giống nhau, chỉ cần cô ta đem quần áo đoạt lại, ai sẽ biết bộ quần áo này Sơn Trà mặc đẹp mắt hơn cô ta chứ?
Nghĩ đến đây, cô fa lập tức có tinh thần, cũng kêu la nói: “Vậy đem bộ quần áo này bán cho tôi đi, còn có bộ trên người tên đó tôi cũng muốn.”
Tưởng Ngọc Trân vừa nói vừa chỉ vào Tạ Tri Viễn, nói với người bán hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-182.html.]
May
Cô ta không chỉ coi trọng bộ đồ mà Sơn Trà đang mặc trên người kia, còn có bộ mà Tạ Tri Viễn mặc trên người kia cô ta cũng coi trọng, đến lúc đó mua về mặc cùng với Chu Bình An, nhất định đến lúc đó Chu Bình An sẽ khen cô ta có mắt nhìn.
Tưởng Ngọc Trân nghĩ thì khá tốt, nhưng người bán hàng lại không thuận theo ý cô ta mà nói: “Bộ quần áo này bọn họ đã mua rồi, cô hãy nhìn bộ khác đi.”
Triệu Xuân Hoa vừa nghe, lập tức chống eo, nơi này không phải là Vịnh Thanh Thuỷ, dù sao cũng không ai nhận ra bà ta, bà ta cũng không cần phải khách khí với Sơn Trà làm gì: “Không phải cô ta còn chưa đưa tiền hay sao? Làm sao mà có thể tính là cô ta đã mua? Ý của người bán hàng cô là gì vậy hả? Chê chúng tôi mua không nổi hay là như thế nào? Ái chà, tôi đã biết, hai người các người quen biết nhau đúng không? Cho nên cô mới cố ý đem quần áo để lại cho cô ta, không muốn bán cho chúng tôi có phải hay không?”
“Lãnh đạo của các người đâu? Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người, thật ra tôi lại muốn hỏi một chút, các người bán hàng rốt cuộc là làm việc như thế nào vậy hả?”
Người bán hàng vừa nghe, tức khắc đã nổi trận lôi đình, cho dù cô có quen biết với Sơn Trà thì đã làm sao chứ? Không chỉ một mình cô quen biết mà cả những người bán hàng lâu năm của cửa hàng bách hoá này cũng đều biết đến Sơn Trà nữa đấy! Ngay cả người phụ trách bọn cô cũng quen biết Sơn Trà đấy.
Lúc người bán hàng đang muốn nói chuyện, Sơn Trà lại kéo cô ấy lại một chút, sau đó chớp chớp mắt với người bán hàng.
Rồi cô mới nói: “Nếu cô ấy đã muốn, vậy cứ cho cô ấy đi, đây chính là khách hàng lớn đó, mau mang hai người bọn họ đi thanh toán tiền đi.”
Người bán hàng vừa nghe, lập tức hiểu rõ ý của Sơn Trà, một bụng lửa giận lập tức tan thành mây khói, sắc mặt biến đổi rồi nói: “Nếu các người đã muốn như thế, vị khách hàng này cũng đồng ý nhường cho các người, vậy tôi đây sẽ đóng gói lại cho các người, các người đi đến đây tính tiền với tôi.”
Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Ngọc Trân vốn dĩ đã hạ quyết tâm phải tranh đấu sống c.h.ế.t một phen với Sơn Trà, vậy mà lại trăm ngàn lần không nghĩ tới, lúc này Sơn Trà lại không nói hai lời mà đã đem quần áo nhường lại cho bọn họ, làm sao mà bỗng dưng cô lại hào phóng đến như thế, điều này ngược lại đã làm cho trong lòng hai người bọn họ ngay lập tức lòng lộp bộp một tiếng.