Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:41:21
Lượt xem: 19
Sơn Trà vẫn luôn không ra khỏi phòng, nhưng từ sau khi cô nghe được tiếng ồn ào ở bên ngoài thì cô đã biết hẳn lại là trong nhà Tưởng Ngọc Trân xảy ra chuyện.
“Nhà cô ta lại xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Cũng không biết làm sao mà lại làm cho chân đứa nhỏ bị bỏng, từ xa xa bà nhìn thoáng qua, nổi lên không ít vết bỏng rộp đâu, đau đến mức thằng bé kêu to, cũng thật là đáng thương.”
“Đưa đi trạm y tế rồi sao?”
May
“Đúng vậy, đã đưa đi, bất quá bà nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, về sau có lẽ sẽ để lại sẹo, cháu nói xme người lớn có mâu thuẫn gì thì thôi tại sao lại trút giận lên đứa trẻ làm gì?”
Bà Lưu đem lời nói nghe được ở bên ngoài nói Tưởng Ngọc Trân như thế nào đều nói lại với Sơn Trà một lần, Sơn Trà vừa nghe, cười nói: “Chuyện này phỏng chừng thật sự đúng là đã oan uổng chị ta, lúc này chị ta cũng không thể ngốc đến như thế được.”
Bà Lưu lại không hiểu, ở trong mắt bà ấy, Tưởng Ngọc Trân quả thật đúng là loại người có thể làm ra loại chuyện này, nếu không trước kia cũng sẽ không ức h.i.ế.p Sơn Trà đến như thế được.
Sơn Trà cũng không có giải thích cùng với bà Lưu, rốt cuộc chỉ có cô mới biết Tưởng Ngọc Trân trong khoảng thời gian này đã jhẫn nhịn giống như Ninja rùa, là vì cái gì. Nhất định là lúc này cô ta cần chờ Chu Bình An thăng chức trở về năm sau có thể xin mang cô ta đi bộ đội chứ còn gì nữa.
Cho dù cô ta có nhịn không được thì cũng sẽ không vào ngay lúc này bại lộ nguyên hình.
Có điều phỏng chừng mọi người nói cô ta như thế cũng là thật sự, dựa vào tính tình của Triệu Xuân Hoa, cùng cô ta đi dạo phố mà vẫn có thể không vớt chút đồ về cho mình hay sao? Ngày đó đi vài thành, tám phần là bà ta để cho Tưởng Ngọc Trân mua không ít đồ cho nhà mẹ đẻ, nếu không Tưởng Ngọc Trân cũng sẽ không một câu cũng không giải thích.
Muốn nói Triệu Xuân Hoa này cũng rất có ý tứ, ba ta mặt ngoài thoạt nhìn giống như là rất đau lòng cho Tưởng Ngọc Trân, nhưng thực tế bà ta cũng không quá để ý đến sống c.h.ế.t của cô ta, biết rõ ngày tháng của Tưởng Ngọc Trân ở nhà họ Chu không có tốt giống như bọn họ tưởng, nhưng đến khi bà ta hỏi Tưởng Ngọc Trân đòi tiền muốn đồ, một chút cũng không hề nương tay.
Rất nhiều chuyện nếu không phải bà ta quạt gió thêm củi, Tưởng Ngọc Trân cũng sẽ không đi đến tình cảnh hiện tại này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-191.html.]
Nghĩ đến đây Sơn Trà cười nhạo một tiếng, quản bọn họ làm gì, tự làm bậy không thể sống mà thôi.
Sơn Trà vẫy tay với bà Lưu, đem mâm củ sen xào bưng qua đó đưa cho bà rồi nói: “Bọn họ có ra làm sao thì cứ mặc kệ bọn họ, chỉ cần chúng ta sống tốt những năm tháng của chúng ta là được, quản chị ta làm gì.”
Bà Lưu gật gật đầu, duỗi tay cầm một cái nếm nếm, tán thưởng nói: “Tay nghề củ Tri Viễn cũng thật không tồi, ăn ngon, ăn ngon thật!”
Mãi cho đến buổi chiều, sân nhà họ Chu mới một lần nữa có động tĩnh, bà cụ nhà họ Chu chân không đi được nhưng giọng lại rất lớn, Sơn Trà cách hai cánh cửa mà vẫn nghe được âm thanh bà ta ở bên kia kích động khóc lóc.
Là Chu Bình An đã trở lại.
Sơn Trà tức khắc vô cùng hứng thú, cô đã gấp không thể chờ nổi muốn nhìn thấy cảnh Tưởng Ngọc Trân nếu như biết Chu Bình An không được thăng chức cũng không thể mang cô ta đi được vào thành, trên mặt sẽ có biểu tình gì.
Vừa lúc buổi trưa cô tham ăn, ăn nhiều củ sen xào mà Tạ Tri Viễn làm, lúc này bụng vẫn còn căng đến mức không thể tiêu hóa được, vừa lúc có thể ra ngoài đi bộ một vòng, thế là đã lôi kéo Tạ Tri Viễn cùng nhau đi ra cửa.
Khi tới cửa, Tạ Tri Viễn lại đột nhiên để cô dừng lại.
“Từ từ, hôm nay hình như tuyết sẽ rơi, quá lạnh, em vào mặc thêm quần áo vào đi.”
Sơn Trà cảm giác hình như là có chút lạnh lẽo, cô cũng không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Tạ Tri Viễn vừa nghe, nhấp khóe miệng đã vào phòng, chờ đến khi ra tới, Sơn Trà lại thấy trên người anh mặc bộ áo lông vũ màu xám mà mấy ngày trước bọn họ đã vào thành mua, trong tay còn cầm bộ màu trắng kia của Sơn Trà rồi nói: “Cũng không cần chờ đến năm mới mới mặc, hiện tại trời lạnh cứ mặc vào trước đi.”