Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-02-19 13:44:29
Lượt xem: 38

Tạ Tri Viễn bên tai hồng lên, đôi mắt lại rất sáng: “Thấy thì cứ thấy, anh ôm là vợ của mình, cũng không phải là ôm vợ của người khác”

Sơn Trà:...

Hai người hi hi ha ha cười đùa trong chốc lát, Sơn Trà cuối cùng cũng không có mặt mũi mà để cho Tạ Tri Viễn ôm cô ra cửa, nếu như đây đang là đời sau, cô chắc chắn mắt cũng không chớp một cái, nhưng thời buổi này nếu như không muốn bị nước miếng của đám người trong thôn này dìm cho c.h.ế.t đuối, thì tốt nhất vẫn là đừng nên chơi trội như thế.

Sơn Trà mặc quân áo áo chỉnh trang sạch sẽ xong thì cùng với Tạ Tri Viễn đi ra cửa.

Khoảng cách đến xã Cung Tiêu cũng không quá xa, đi một lát là đến, Sơn Trà cũng không để cho Tạ Tri Viễn đến nhà người khác mượn xe đạp.

Trong thôn đều là đường đất, đi một thời gian ngắn còn đỡ, nhưng đi lâu một chút thì sẽ b.ắ.n hết cả ống quần, Sơn Trà không quen cũng không quá muốn, bởi vậy nếu gặp đường nào hơi xa một chút, Tạ Tri Viễn đều sẽ đến trong nhà bạn bè mượn xe đạp chở cô đi.

Nhân duyên của anh thiếu, ngày thường cũng không thiếu giúp người ta làm việc, người ta cũng rất vui lòng cho anh mượn.

Nhưng chuyện này xem ở trong mắt của đám người thích buôn chuyện trong thôn kia, đều lại không khỏi xảy ra một trận quở trách, nói Sơn Trà kênh kiệu, biết rõ điều kiện trong nhà không tốt, còn bướng bỉnh muốn ngồi xe đạp gì chứ.

May

Bọn họ nói thì kệ bọn họ, Sơn Trà vào tai này ra tai kia, một câu cũng không nhớ kỹ.

Cô biết những người này một ngày ăn no không có việc gì làm, ngoại trừ khua môi múa mép buôn chuyện linh tinh ra thì cũng không có chuyện khác làm.

Chỉ tiếc là buôn chuyện về ai chứ về Sơn Trà thì quả thật là nhầm người rồi, bọn họ cho rằng Sơn Trà nghe xong sẽ hổ thẹn mất mặt từ đây cụp đuôi làm người sao?

Đừng có hòng, cô kênh kiệu thì sao? Kỳ cục thì lại thế nào? Cũng chẳng phải là sống với bọn họ, quản cái quái gì chứ.

Nếu không phải bây giờ mua xe đạp còn phải có phiếu, cô đã lập tức đến trong thành mua một chiếc cho Tạ Tri Viễn rồi, để anh đạp xe mỗi ngày lại cô đi, xem những người đó còn có thể nói cái gì.

Dọc theo đường đi không khí tươi mát, gió nhẹ khẽ thổi, không hề có sự khô nóng như lúc giữa trưa, còn rất mát mẻ, chưa tới một lát đã tới nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-56.html.]

Chỗ mua đồ này cũng có không ít người, có điều phần lớn toàn là tới mua mấy thứ đầu muối tương dấm linh tinh gì đó.

Chỗ bán thịt ở xã Cung Tiêu chỉ ở trên một cái sạp, bởi vì lượng cung ứng mỗi ngày không nhiều lắm cũng không cần phiếu, có điều người mua vẫn không có quá nhiều, chủ yếu là không phải dịp gì quan trọng trong năm thì mọi người cũng đều không nỡ mua.

Sơn Trà không muốn bị dính dầu mỡ, để cho Tạ Trị Viễn đi lên mua thịt, còn mình thì ở xa xa tìm chỗ có bóng cây chờ.

“Chú Căn Tử, phiền chú cắt cho cháu chỗ này với ạ.”

Trên sạp còn lại đúng một miếng thịt ba chỉ cuối cùng loại mà Sơn Trà muốn ăn, Tạ Tri Viễn không chút suy nghĩ, muốn mua hết.

Kết quả anh vừa mới dứt lời, phía sau lại chạy chậm tới một người, oang oang đi tới kêu lên: “Chỗ này cho tôi, tôi muốn."

Tạ Tri Viễn vừa quay đầu lại, đứng ở trước mặt không phải “Mẹ vợ” Triệu Xuân Hoa của anh thì còn là ai.

Triệu Xuân Hoa làm như chỉ vừa mới nhìn thấy anh, nghiêng con mắt đem người từ trên xuống dưới đánh giá một chút nói: “Ồ, thì ra là con rể Tạ sao, cậu cũng là tới mua thịt sao?"

Tạ Tri Viễn lạnh mặt, mặt không cảm xúc không lên tiếng.

Triệu Xuân Hoa cũng không tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh: “Là đứa con gái Sơn Trà kia của tôi thèm ăn nên bảo cậu tới mua phải không”

“Chậc chậc chậc, cậu nhìn nó đi, thật đúng là đứa không hiểu chuyện, biết rõ điều kiện nhà cậu không được tốt, sao lại có thể để cho cậu tốn nhiều tiền như thế mua thịt chứ.”

“Cậu nhìn chỗ thịt đó đi, cũng không ít tiền đầu, trong túi của cậu. .. Có nhiều tiền như thế được không?”

Bà ta gân cổ lên giống như hận không thể rống mấy dặm cho mọi người đều biết, lời trong lời ngoài đều chỉ có ý nói Tạ Trị Viễn không có tiền, mua không nổi chỗ thịt này.

Loading...