Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-02-19 13:44:46
Lượt xem: 31

Chỗ kia tuy rằng gọi là nhà xe nhưng trên thực tế chỉ là cấm ở trên đường một tấm biển, người chờ xe kẻ đứng người ngồi xổm đông đảo ở xung quanh, ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có.

Con đường này vẫn là đường đất bởi vì hàng năm có xe đi lại nhiều cho nên nhìn khắp nơi đều khá bẩn bẩn xám xịt.

Sơn Trà vừa đến nơi đã nhìn không được mà khẽ nhíu mày cúi đầu nhìn nhìn giày của chính mình.

May

Lúc đi cô xỏ một đôi giày vải dây thun màu trắng sạch sẽ, lúc này đế giày cũng đã bị bôi đất khắp nơi làm cho biến thành màu vàng nhìn cực kỳ không thoải mái.

Sớm biết như vậy thì đã không đi đôi giày trắng này rồi.

Sơn Trà cúi đầu nhìn giày còn đang nghĩ ngợi, không ngờ Tạ Tri Viễn ở bên cạnh đã lập tức tự mình ngồi xổm xuống, móc từ trong túi áo ra một chiếc khăn, tay nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của Sơn Trà phủi phủi bụi đất ở trên giày cho cô.

"Tốt rồi, bây giờ đã sạch sẽ hơn một chút rồi." Tạ Tri Viễn nói, anh biết cuộc sống hàng ngày của Sơn Trà hay có thói ở sạch, bởi vậy không hề nghĩ nhiều đơn giản chỉ là động tác theo bản năng mà thôi.

Sơn Trà nhìn đôi giày đã được lau đến sạch sẽ trong lòng dâng lên ngọt ngào cảm động.

Thật ra, tuy rằng cô có hơi thích ở sạch, nhưng mà cũng không đến nỗi bệnh công chúa đến thế, cô cũng không nghĩ tới Tạ Tri Viễn sẽ ngồi xổm xuống là bùn đất ở trên giày cho cô.

Cô cong đôi mắt cười tủm tỉm:" Cảm ơn, đồng chí tiểu Tạ."

Tạ Tri Viễn ửng đỏ mặt, trong ánh mắt toàn là tình ý nóng bỏng nồng nhiệt:" Đồng chí tiểu Tưởng, không cần khách sáo."

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh nhịn không được điều nở nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-65.html.]

Lại không biết một màn này đều rơi vào trong mắt một người phụ nữ ở cách đó không xa.

Kim Tuệ Tuệ ngồi dưới đất,trong tay cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa phun phì phì ra bên cạnh, còn bớt thời gian nghiêng con mắt, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm giống như muốn xuyên thấu đánh giá trên dưới Sơn Trà và Tạ Tri Viễn, đánh giá xong rồi lại nói với Tạ Văn Bân vẫn đứng ở bên cạnh chị ta.

" Anh nhìn thử dáng vẻ không có tiền đồ kia của em trai anh đi, cứ như thể tám đời chưa từng nhìn thấy đàn bà ấy, còn lau giày cho con hồ ly tinh kia nữa chứ, tôi nhổ vào, tưởng mình là tiểu thư địa chủ gì chắc."

Tạ Văn Bân là một người đàn ông chất phát, lúc này trên lưng cõng một đứa con, trong tay còn nắm đứa nữa, vốn dĩ không rảnh chú ý khác, nghe Kim Tuệ Tuệ nói chuyện mới chuyển tầm mắt tới đám Sơn Trà ở bên kia, nhìn thoáng qua rồi lại rất nhanh quay đầu đi.

Hôm nay bọn họ vào trong thành phố muốn xem bệnh cho con trai út, vốn dĩ chỉ cần một người đưa con đi là được nhưng Kim Tuệ Tuệ lại nói chị ta không có quần áo mùa hè muốn vào trong thành mua hai bộ, bảo Tạ Văn Bân đi cùng, anh ta đưa con đến bệnh viện còn Kim Tuệ Tuệ đưa con trai lớn ra chợ.

Trong nhà không giàu có , Tạ Văn Bân nghĩ quần áo ở đâu mà mua chẳng được, quần áo ở trấn trên chẳng lẽ không thể mặc sao, sao lại phải tiêu tiền phí thời gian vào trong thành, có thời gian ở này còn không bằng để anh ta xuống ruộng mà cày cuốc một hồi cho rồi.

Nhưng mệnh lệnh của Kim Tuệ Tuệ anh ta không dám phản kháng, kể cả trong bụng có bực tức cực kỳ, nhưng tới bên miệng rồi thì lại không nói ra được gì.

Anh ta chỉ có mỗi một em trai là Tạ Tri Viễn bây giờ gặp nhau từ xa lại cũng ngại đi tới chào hỏi nhau một cái, Tạ Tri Viễn với Sơn Trà đã kết hôn được bấy lâu, anh ta cũng chỉ nhìn thấy từ rất xa vài lần, một lần gặp mặt chính thức cũng không có.

Trong lòng Tạ Văn Bân vừa áy náy vừa ngại ngùng, lúc này nghe Kim Tuệ Tuệ lại nói bậy về vợ của em trai, đơn giản là gục cổ không đáp lời, coi như mình chưa nghe thấy gì cái gì cả.

Kim Tuệ Tuệ chửi bậy Sơn Trà vài câu, lại không thấy ông chồng nhà mình hùa theo, liếc mắt nhìn anh ta xong mắng:

" Sao anh không nói lời nào, có phải anh cũng coi trọng con nhỏ hồ ly tinh kia rồi đúng không?"

Loading...