Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:41:36
Lượt xem: 41
8
Đầu tháng tám ta trở về Biện Kinh, hoa cúc đã nở rộ xán lạn huy hoàng, có người mở cửa, có thức ăn nóng hổi, có người chờ ta về nhà, ngay cả ổ chăn cũng mang theo mùi nắng. Nhìn xem, ta đến thế giới này cũng không phải là phí công vô ích.
Mẹ, mẹ nhìn này, vẫn có người lo lắng cho con, con đang sống rất tốt. Nếu mẹ thật sự có thể biết được thì yên tâm nhắm mắt nhé! Kiếp sau xin hãy đầu thai thành chim hay thành cá, muốn bay đi đâu thì cứ bay đến đó, muốn bơi xa chừng nào thì cứ bơi xa chừng đó, đừng nên đầu thai làm người. Nếu con tìm được một người chồng tốt, vậy mẹ hãy đầu thai làm con của con đi! Con sẽ dành toàn bộ những gì tốt đẹp nhất cho mẹ, khiến mẹ trở thành đứa con vui vẻ hạnh phúc nhất trần đời.
Thu đi đông đến, Hà Nam hạ một trận tuyết lớn, nghe nói có cả súc vật và người c.h.ế.t cóng. Thánh thượng không nghĩ ra nổi biện pháp cứu giúp thiên tai mà lại tiếp tục lập đàn tế bái.
Đêm giao thừa năm đó trưởng công chúa tạo phản, lấy lý do thánh thượng là hôn quân không xứng làm hoàng đế, còn nàng sẽ noi gương Võ Hậu lên làm nữ hoàng. Nàng tự tay c.h.é.m đầu đệ đệ ruột, qua ngày thứ hai lại c.h.ế.t trong chính tẩm điện của mình.
Các đại thần trong triều do Tống các lão cầm đầu đồng loạt ủng hộ thái tử kế vị, chỉ trong mấy ngày mà ngôi vua đã đổi chủ.
Dân chúng không quan tâm ai làm hoàng đế, chỉ cần có thể cho bọn họ ngày tháng bình yên thì dù người ngồi trên ngai vàng là đứa trẻ ba tuổi cũng không ai ý kiến gì.
Thái tử quả thật khác xa với người cha c.h.ế.t oan của mình, chưa đến mấy ngày đã sắp xếp chuyện cứu trợ thiên tai rất thỏa đáng, trên dưới triều đình không ai là không khen ngợi bệ hạ anh minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nua-doi-lenh-denh/chuong-15.html.]
Lưu dân tập trung bên ngoài thành Biện Kinh qua một ngày đã không còn tung tích, nghe nói được đưa trở về quê cũ, ai không muốn về có thể ở lại đây, được phân đất vườn, có người giúp xây nhà ở. Những chuyện khác ta không quá hiểu, chỉ xét tốc độ làm việc này cũng có thể thấy tân hoàng không phải người đơn giản.
Cơn gió xuân tháng tư khẽ khàng thổi qua, ta đang ở sân sau nhận cá tôm do người ta giao tới thì thấy Bảo Châu hấp tấp chạy vào. Ta hỏi có chuyện gì, nàng lắp bắp không nói nên lời, khóe mắt ngấn lệ, ta tưởng trong nhà xảy ra chuyện bèn kéo nàng chạy về nhà xem sao.
Lúc chúng ta về đến nhà chỉ thấy một đám người vây xung quanh xem náo nhiệt, ngoài cửa có một chiếc xe ngựa, vài con ngựa cao to buộc vào cây lê trước nhà. Vất vả lắm mới chen được vào trong đã thấy mọi người ở hết ngoài sân, phòng ở vốn nhỏ hẹp, quả thật không thể chứa nổi cả mười mấy con người nên chỉ đành kê bàn ghế ra sân nói chuyện.
Người ngồi chính giữa mặt trắng không râu, tóc lại hoa râm mặc áo vải màu xám, tuổi tác có vẻ lớn hơn a thúc rất nhiều. Ta biết ông ta nhất định là nội thị trong cung giả trang, đương nhiên không muốn để lộ cho người ngoài biết.
Ta kéo tay Bảo Châu cúi người hành lễ.
"Thỉnh an công công, nhà cửa chật chội, cực khổ cho công công rồi."
Ông ta thoạt nhìn rất hiền lành, thái độ không kiêu căng cũng không có giọng nói bén nhọn the thé như trong sách vở hay kể. Công công đích thân nâng ta dậy, trong lòng hơi nghi hoặc nhưng ta vẫn xoay người dìu ông ta ngồi xuống.
"Ngươi chính là nha đầu Bảo Ngân?" Không ngờ ông ta còn biết cả tên ta, nhưng chiếu theo tuổi tác, gọi ta một tiếng nha đầu dĩ nhiên không còn quá thích hợp.