Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:38:29
Lượt xem: 47
5
Tháng năm trời độc, ban đêm nếu không có chuyện gì tốt nhất không nên ra ngoài. Ta đóng cửa từ sớm, dỗ Bảo Châu ngủ rồi mới lôi hòm ra kết toán lại tiền bạc sổ sách một lần.
Nếu người Ôn gia được thả, Ôn lão gia khôi phục lại chức vị đương nhiên là viễn cảnh tốt nhất, nhưng lỡ như không được thì sao? Ra ngoài rồi bọn họ phải đi đâu? Mỗi ngày ăn cái gì? Hai vị lang quân còn có thể đọc sách hay không? Đến lúc đó đại lang quân sẽ như thế nào?
Ta không dám suy nghĩ nữa, đương nhiên cũng không đủ tiền mua hẳn một tòa nhà, chỉ có thể thuê mấy gian nhà lớn hơn. Nhưng tiền trong tay ta còn không đủ để trả phí thuê nhà, cho nên phải nghĩ cách làm công việc khác. Cứ trông chờ vào thu nhập từ thuyền bán rượu thì không biết đến năm nào tháng nào mới đủ tiền cho hai vị lang quân ăn học.
Ta ôm đầu nằm sấp lên bàn ngủ gật, đến khi bừng tỉnh lần nữa, không biết hắn đã lẳng lặng ngồi trước mặt mình từ lúc nào.
Cánh tay ta bị đè tê dại, động một cái cảm giác như có vô số con kiến bò lên vừa đau nhức vừa ngứa ngáy, nhe răng trợn mắt cả buổi mới tạm đỡ hơn một chút.
Hắn cứ luôn im lặng nhìn ta mà không nói câu nào, trên người còn thang thoảng mùi rượu hùng hoàng. Hôm nay hắn mặc một thân áo trắng, tay áo to rộng, nếu cổ áo mở rộng thêm một tấc nữa thôi thì toàn bộ phần n.g.ự.c sẽ lộ hẳn ra ngoài. Đầu tóc hắn rối tung, áo quần không chỉnh tề, có lẽ vì uống rượu nên khóe mắt còn ửng đỏ ngập nước giống hệt một con yêu tinh quyến rũ chuyên ăn thịt người, chẳng trách trưởng công chúa muốn chiếm lấy cho bằng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nua-doi-lenh-denh/chuong-9.html.]
Năm nay ta đã mười sáu, là độ tuổi vừa vặn để lập gia đình nhưng vẫn chưa hiểu rõ về nam nhân. Lần đầu tiên chứng kiến đàn ông cực phẩm đến mức này, mặt đỏ tim đập là chuyện đương nhiên.
Thật ra mấy năm nay ta đã luyện được một bộ da mặt khá dày, ở trên thuyền có loại khách nào mà chưa gặp qua? Vài người còn thích kể chuyện tục tĩu trước mặt, ta nghe mãi từ lúc mặt đỏ tai hồng đến khi giả điếc không quan tâm, thế mà lúc này phần da mặt dày đó lại hoàn toàn mất tác dụng.
"Hôm nay đại lang quân đến có chuyện gì?" Ta l.i.ế.m môi xấu hổ mỉm cười.
"Còn chỉ màu không? Buộc cho ta một sợi đi!" Hắn xoa ấn thái dương, tựa say mà không phải say.
Ta biết bản thân không thể giảng đạo lý với người say rượu, đương nhiên sẽ không bắt bẻ linh tinh kiểu hôm nay đã là ngày nào tháng nào rồi, Đoan ngọ đã sớm trôi qua vân vân. Lục tìm trong rổ may được một sợi chỉ màu, lại nhìn xuống chiếc cổ tay trắng nõn vươn ra chờ sẵn, ta bèn buộc dây vào cho hắn.
Hắn nâng tay muốn nhìn kỹ, phần tay áo quá rộng khiến một nửa cánh tay lộ hẳn ra ngoài. Trên làn da trắng lộ rõ vân da là những miệng vết thương nhìn muốn ghê người, cũ mới đều đủ cả, vết thương mới còn rỉ máu, lại có vết thương cũ chỉ còn sẹo nhạt.
Ta cả kinh bịt kín miệng, sợ mình hét thành tiếng.
Hắn thấy bộ dạng ta như vậy lại mỉm cười không chút để ý.