Nửa Đời Lênh Đênh - Phiên ngoại: Cuộc sống hàng ngày
Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:49:42
Lượt xem: 79
Ngày hôm đó Ôn Túc không phải vào triều, mùa hè mặt trời mọc sớm, ánh nắng chiếu rọi qua song cửa sổ. Ôn Túc thức dậy sớm, đọc sách được nửa canh giờ, lại cho Triêu Vinh viết chữ thêm nửa canh giờ nữa, ăn điểm tâm cùng cha mẹ rồi để Triêu Vinh ở lại chơi cùng ông bà.
Lúc hắn trở về phòng, người trên giường còn chưa tỉnh, chăn trùm quá đầu, đôi chân tùy tiện thò hẳn ra bên ngoài. Ôn Túc đi qua nhẹ nhàng kéo chăn, tóc nàng đã rối bời, một nửa xõa tung trên mặt. Hắn ngồi bên giường nhẹ nhàng gạt tóc lộ ra đôi gò má hồng hào, khóe mắt nàng có rãnh cười mảnh, có lẽ vì hít thở không thông nên miệng còn hơi hé mở.
Nàng như sinh ra từ lồng n.g.ự.c hắn, làm hắn ngắm thế nào cũng không đủ.
Ôn Túc cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng: "Bảo Ngân, dậy đi thôi, ăn xong rồi ngủ tiếp." Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, nàng cũng khoác luôn hai tay lên vai hắn, cằm yên ổn gác lên cần cổ thon dài cọ cọ.
"Ta muốn ngủ thêm một lát!" Nàng rì rầm.
"Ăn điểm tâm đã, ăn no rồi ngủ được không?" Hắn vẫn kiên nhẫn dỗ.
Bảo Ngân lắc lắc đầu, đôi tay ôm hắn càng chặt hơn.
Ôn Túc cũng không quá hiểu, tính tình hắn vốn không tốt, nhưng không biết vì sao ở trước mặt nàng hắn luôn có kiên nhẫn đến vô hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nua-doi-lenh-denh/phien-ngoai-cuoc-song-hang-ngay.html.]
Hắn tiếp tục ôm nàng như vậy, qua nửa khắc rốt cuộc nàng cũng gian nan mở mắt đánh cái ngáp thật to, khóe mắt trào nước. Nàng nửa quỳ trước mặt ngẩng đầu hôn lên nốt ruồi bên khóe môi hắn.
Bảo Ngân chậm chạp xuống giường, Ôn Túc giúp nàng bưng nước rửa mặt, độ nước rất vừa không nóng không lạnh. Nàng rửa mặt chải răng xong lại ngồi xuống ghế, hắn lập tức cầm lược chải tóc tết tóc, động tác thành thạo đến không thể thành thạo hơn.
"Ôn thượng thư, đêm qua ta nằm mơ thấy ngày hôm đó xuân dược là chàng tự hạ, chàng nói giấc mơ này có đúng không?" Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng cong thành một nụ cười bất hảo.
Động tác trên tay hắn dừng một chút, sau đó tiếp tục giúp nàng buộc tóc.
"Dù không phải đích thân ta hạ thuốc nhưng cũng tính là đồng lõa. Hôm ấy ta đến dự yến hội nhà Tống các lão, trong triều có người khó chịu với ta nên tính toán bỏ thuốc hại ta mất mặt. Việc này ta đã sớm biết nhưng không vạch trần, còn tự nguyện uống hết nửa chén rượu. Ta nghĩ nếu ngày đó nàng buông tay mặc kệ, ta cứ thế c.h.ế.t luôn cũng được."
Hắn giải thích không nhanh không chậm, Bảo Ngân thì bật cười một tiếng. Nếu không phải bệ hạ buột miệng nói hớ chuyện này ra, có lẽ cả đời nàng cũng sẽ không hay biết.
"Ai cũng biết ta muốn cưới nàng đến thế nào, chỉ có nàng, hôn ta xong liền chạy. Nếu ta không dùng chút thủ đoạn thì hiện giờ có lẽ vẫn còn ế vợ rồi!"
Hắn cũng thấp giọng bật cười, thanh âm thuần hậu rất êm tai.
Ở thời điểm hắn còn chưa kịp thích cô nương nào, vì cứu người nhà, vì Đại Khánh, hắn không thể không ủy thân cho trưởng công chúa, từ đó toàn bộ lòng kiêu ngạo, khí khái của hắn đều bị người ta giẫm đạp dưới chân.