Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:05:34
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

103

Mỗi lần vị gia này có dấu hiệu không ổn, anh đều bị khiển trách vài câu.

Vì cho rằng anh chăm sóc không tốt, mấy hôm trước cấp trên còn gọi điện xuống, nói sẽ sắp xếp người khác đến thay, nhưng chẳng biết bao giờ họ mới tới.

Đang buồn rầu suy nghĩ thì bỗng có tiếng gõ cửa. Anh vội vàng ra mở, nhân viên tiếp đón đi vào, nói với Lục Nghiễn: "Kỹ sư Lục, vợ và con anh sắp đến rồi, bên hậu cần có cần chuẩn bị cơm nước không?"

Chiếc bút trên tay Lục Nghiễn chợt khựng lại. Cô ấy thực sự đến rồi sao?

Chỉ là anh nhờ Vương Chí Phương ngầm ám chỉ một chút, vậy mà cô ấy liền lập tức lên đường?

Nỗi vui mừng trong lòng không thể kìm nén được nữa, anh lập tức đứng dậy: "Chuẩn bị đi, làm món khoai tây xào, đậu Hà Lan, thêm mấy quả trứng chiên. Nếu có canh thì nấu thêm một bát nữa."

Nhân viên tiếp đón rời đi, Lục Nghiễn quay sang nói với người chăm sóc bên cạnh: "Anh về đi, tôi ở đây không sao rồi!"

Nói xong, anh thu dọn tài liệu và cây bút, khoác tạm chiếc áo mỏng rồi định bước ra ngoài.

Người chăm sóc cũng vừa xoay người rời đi, nhưng thấy anh cũng chuẩn bị ra ngoài liền vội vã ngăn lại: "Kỹ sư Lục, anh đừng chạy lung tung, sẽ có nhân viên tiếp đón mà!"

Lục Nghiễn không để ý tới lời anh ta, nhưng vừa ra đến cửa, anh đã thấy Tô Dương và Hồng Chu, một người xách vali, một người bế đứa trẻ, còn Thẩm Thanh Nghi đứng phía sau cùng.

An An vừa thấy Lục Nghiễn liền phấn khích gọi lớn: "Ba ơi!"

Lục Nghiễn ôm lấy An An, ánh mắt nhìn về phía vợ mình, chỉ thấy cô gầy đi không ít, khuôn mặt cũng trắng bệch, hốc hác vô cùng...

Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, gọi khẽ: "Thanh Nghi!"

Tô Dương và Hồng Chu thấy vậy liền đặt hành lý xuống rồi lặng lẽ rời khỏi ký túc xá của Lục Nghiễn. Người chăm sóc cũng theo chân họ rời đi.

Thẩm Thanh Nghi tiến lại gần hơn, cô nhìn anh gầy đi trông thấy, thần sắc không còn tươi tỉnh như lúc trước khi đi: "Anh đỡ hơn chưa?"

Lục Nghiễn cười khẽ: "Ừm! Vào đi!"

Nói rồi, anh đặt An An xuống, nhanh chóng dọn dẹp đồ trên ghế sofa, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Anh biết vợ mình ưa sạch sẽ, ngăn nắp.

Thẩm Thanh Nghi đã ngồi xe cả một ngày, thực sự cũng rất mệt, cô ngồi xuống sofa, tiện thể quan sát nơi anh ở.

Đây là một căn hộ rộng rãi, trong phòng khách có đầy đủ sofa, bàn trà, máy ghi âm và cả tivi. Một bên còn có một chiếc bàn ăn vuông lớn với bốn chiếc ghế mới tinh.

Nhưng nhìn qua cũng biết, những thứ này hầu như không được anh sử dụng, vì trên bề mặt đều phủ một lớp bụi mỏng.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Ngay cả ghế sofa cũng vậy, dù anh vừa lau qua, nhưng khi cô vô tình đặt tay xuống, đầu ngón tay vẫn vương một lớp bụi xám.

Lục Nghiễn hỏi: "Hai mẹ con chưa ăn gì đúng không? Anh bảo hậu cần chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ mang đến." Vừa nói, anh vừa tiện tay lấy một chiếc khăn bắt đầu lau bàn ghế.

"Ừm." Thẩm Thanh Nghi thật ra không có cảm giác thèm ăn, nhưng An An chắc chắn đã đói rồi.

"Khụ... khụ..." Lục Nghiễn vừa lau bàn vừa ho khan vài tiếng, dường như không nhịn được nữa.

An An vội chạy tới, lo lắng hỏi: "Ba ơi, ba có sao không? Ba bị ốm nặng lắm hả?"

Lục Nghiễn xoa nhẹ đầu con trai: "Không sao đâu."

Nhưng khi quay đầu lại, anh liền thấy vợ mình cũng đang đứng ngay sau lưng.

Thẩm Thanh Nghi đưa tay định lấy chiếc khăn trong tay anh: "Để em làm cho, anh đi nghỉ đi."

"Không sao!"

Lúc này, nhân viên hậu cần mang cơm đến, vừa bước vào đã thấy Lục Nghiễn yếu ớt lau bàn, kinh ngạc nói: "Kỹ sư Lục, mấy chuyện này cứ gọi một nhân viên hậu cần đến là dọn dẹp sạch sẽ ngay.

Đang bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt chứ?"

Lục Nghiễn hơi nhíu mày, rất khó nhận ra, chỉ thản nhiên đáp: "Biết rồi."

Rõ ràng chỉ là mấy lời bình thản, nhưng lại khiến nhân viên hậu cần cảm thấy dường như mình đã mạo phạm anh. Người đó đặt cơm xuống, chỉ nói thêm một câu: "Nếu anh có yêu cầu gì khác, cứ nói với chúng tôi. Còn bát đũa, không cần rửa, lát nữa sẽ có người đến thu dọn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-103.html.]

"Được."

Nhân viên hậu cần rời đi, Thẩm Thanh Nghi dọn bữa lên bàn, lại đi rửa sạch đũa thìa.

Đã rất lâu rồi ba người họ mới cùng nhau ngồi ăn cơm thế này. Nhìn vợ trước mặt, Lục Nghiễn vừa cảm thấy hư ảo, lại vừa chắc chắn.

Cô cuối cùng cũng đã trở về bên anh.

Hai tháng... Anh nhất định phải thuyết phục được cô ở lại.

Thẩm Thanh Nghi nhận ra ánh mắt Lục Nghiễn luôn dừng lại trên người mình, ăn cơm cũng không còn chuyên tâm như trước, liền nhẹ giọng hỏi: "Sao thế? Trông em khó coi lắm à?"

Khóe môi Lục Nghiễn cong lên một chút: "Có một chút."

Thẩm Thanh Nghi giải thích: "Em hơi bị say xe, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."

An An cũng vội gật đầu phụ họa: "Đúng rồi đó, trên đường đi mẹ nôn mấy lần liền."

Lục Nghiễn nghe vậy, sắc mặt thoáng trầm xuống, thấp giọng nói: "Xin lỗi, Thanh Nghi!"

Anh vốn không muốn như thế này, đã để cô vất vả cả chặng đường dài, mà môi trường nơi đây lại khó khăn, muốn vào thành phố cũng phải đi xe cả tiếng đồng hồ, mà dù có đến nơi thì cũng chẳng có trung tâm thương mại lớn như cô thích.

Nhưng không biết vì sao, từ lúc Hàn Lan Chi nói muốn cô ly hôn với anh, thì anh không có nổi một giấc ngủ ngon.

Cảm giác bất an và hoảng loạn chưa từng có ập đến, cuốn lấy lý trí của anh.

Thẩm Thanh Nghi nhìn bộ dạng tiều tụy của chồng, trong lòng không khỏi mềm đi: "Không có gì phải xin lỗi cả, dù sao An An cũng rất nhớ anh."

Nghe mẹ nói vậy, An An lập tức nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy đúng vậy, con còn chưa từng đi xa thế này bao giờ. Trên xe nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, trước đây ba nói nơi đây rất rộng lớn và đa dạng, con còn không tưởng tượng nổi, bây giờ thì hiểu rồi.

Nhưng ba còn nói, buổi tối ở nhiều nơi trên Trung Quốc, ngoài trăng sao ra thì chẳng còn ánh sáng nào khác, con vẫn chưa hiểu lắm."

Lục Nghiễn nhìn ánh mắt lấp lánh của con trai, chỉ vào ngọn đèn trong phòng: "Ở rất nhiều nơi tại Trung Quốc, vì thiếu điện nên chưa thể có điện lưới."

"Thật vậy sao?"

"Chờ ba khỏe lại, ba sẽ lái xe đưa con đi xem."

"Vậy phải làm thế nào để có đủ điện?"

Lục Nghiễn mỉm cười: "Đó chính là ý nghĩa của việc học. Sau này con học được kiến thức rồi, có thể nghiên cứu điện gió, điện mặt trời, thậm chí là điện hạt nhân."

Hai cha con một hỏi một đáp, trò chuyện rôm rả, Thẩm Thanh Nghi chưa từng thấy con trai mình nói chuyện nhiều như vậy với ai khác, có lẽ An An ở bên anh mới là lựa chọn đúng đắn.

Đúng lúc cô đang thất thần, An An kéo tay mẹ: "Mẹ ơi, mẹ có nghe không? Ba nói ngày kia ở đây sẽ có sao băng kìa!"

Thẩm Thanh Nghi lúc này mới hoàn hồn, mỉm cười: "Vậy thì để ba dẫn con đi xem nhé!"

"Mẹ cũng phải đi nữa!"

"Được!"

Thẩm Thanh Nghi cũng rất thích ngắm sao, hồi nhỏ từng được ba dẫn đi xem một lần, còn ước nguyện nữa. Chỉ là, cô đã hoàn toàn quên mất mình đã ước gì.

Lục Nghiễn nghe vậy cũng an tâm hơn một chút: "Thanh Nghi, tối nay em và An An ngủ trên giường, anh ngủ sofa."

Thẩm Thanh Nghi do dự giây lát, nghĩ đến việc anh vẫn đang bệnh, bèn nói: "Anh và An An ngủ đi, em ngủ sofa."

An An cũng kéo tay ba, nũng nịu: "Ba ơi, con muốn ngủ với ba!"

Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Lục Nghiễn và An An nằm trên giường, còn Thẩm Thanh Nghi ngủ trên sofa.

Có lẽ vì ngồi xe suốt một ngày trời quá mệt mỏi, An An vừa lên giường đã ngủ say.

Lục Nghiễn nằm đó, tay gối đầu, nhưng thế nào cũng không ngủ được—vợ anh thực sự đã đến.

Anh lặng lẽ ngồi dậy, đi ra phòng khách, liền thấy vợ mình chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, nằm nghiêng người ngủ trên sofa.

Anh nhẹ nhàng bước tới, quỳ một chân xuống, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô...

 

Loading...