Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:05:50
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
104
Lông mi cong vút của cô hắt xuống mí mắt một bóng mờ nhàn nhạt, đôi môi từng căng mọng mềm mại giờ hơi khô khốc.
Lục Nghiễn vừa định đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên má cô, nhưng thấy đôi mày cô khẽ nhíu lại, bàn tay anh liền khựng lại giữa không trung, rồi chậm rãi rụt về.
Tim anh cũng theo đó mà se thắt.
Anh ngồi bên cô một lúc lâu, đợi đến khi hơi thở của cô dần đều đặn mới xoay người trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, anh dậy rất sớm, cầm hộp cơm nhôm của nhà đi đến căng-tin lấy bữa sáng.
Anh lấy một lượt từ mì sợi, bánh bao, trứng gà đến sữa đậu nành.
Nhân viên hậu cần thấy vậy không khỏi ngạc nhiên: "Kỹ sư Lục, anh còn đang bệnh mà, cần gì cứ bảo người ta mang tới là được."
Chế độ ăn của Lục Nghiễn vốn được chăm sóc đặc biệt, mỗi ngày đều có người đưa cơm đúng giờ, sao hôm nay anh lại tự mình đi lấy sớm vậy?
"Không sao, sau này không cần đưa nữa, tôi tự đến lấy."
Vợ anh còn đang ngủ, mà nhân viên giao bữa sáng lại hay gõ cửa rất mạnh.
Lục Nghiễn về phòng, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa vào, đặt bữa sáng lên bàn, sau đó ngẩng cổ nhìn đồng hồ—vừa tròn sáu giờ rưỡi. Anh quay lại phòng, ngồi xuống trước bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc.
An An vừa tỉnh dậy đã ư ử mấy tiếng, Lục Nghiễn lập tức quay lại, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt": "Mẹ còn đang ngủ, lát nữa ăn sáng."
Nói rồi anh lấy một quyển sách đặt trước mặt con trai.
An An ngoan ngoãn nhận lấy, ngồi một bên lật xem.
Thẩm Thanh Nghi có lẽ do hôm qua say xe quá nặng, giấc ngủ này kéo dài tận tám giờ sáng. Cô vừa dậy đã thấy bữa sáng được bày sẵn trên bàn.
Cô cất tiếng gọi: "Lục Nghiễn, An An!"
An An liền đặt sách xuống, phóng như bay ra khỏi phòng: "Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng dậy rồi! Con sắp đói c.h.ế.t mất!"
Lục Nghiễn cũng bước ra theo: "Khăn mặt và bàn chải của hai mẹ con anh để trong phòng tắm rồi."
Thẩm Thanh Nghi gật đầu: "Được, hai người ăn trước đi, em đi rửa mặt đánh răng đã."
Ăn sáng xong, khoảng chín giờ thì bác sĩ đến thăm khám, mang theo một hộp thuốc.
Vừa thấy Thẩm Thanh Nghi và An An, ông đã đoán được thân phận của họ.
Thẩm Thanh Nghi lịch sự chào hỏi, bác sĩ Lý cười nói: "Kỹ sư Lục lại ở trong phòng làm việc rồi sao?"
"Vâng, bác vào xem đi."
Bác sĩ đi vào phòng, đặt hai ngón tay lên cổ tay Lục Nghiễn bắt mạch, chân mày lập tức nhíu chặt: "Hôm qua lại thức khuya?"
Lục Nghiễn không trả lời.
Bác sĩ Triệu lắc đầu, kéo giá truyền dịch đến, bắt đầu cắm kim tiêm vào mu bàn tay anh.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Kim tiêm chọc vào, nhưng lông mày Lục Nghiễn cũng chẳng động đậy chút nào.
Sau đó, bác sĩ kiểm tra hộp thuốc trên bàn, phát hiện thuốc hôm qua chưa được uống, bèn cau mày hỏi: "Lại quên uống thuốc?"
"Quên mất."
Bác sĩ Triệu thở dài, lấy vỉ thuốc đưa cho Thẩm Thanh Nghi, dặn dò: "Mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai viên, uống sau bữa ăn. Nhớ nhắc cậu ấy, buổi tối không được thức khuya, ngồi lâu cũng phải nhắc đứng dậy vận động một chút."
"Vâng, tôi nhớ rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ đi khỏi, ánh mắt Thẩm Thanh Nghi rơi xuống người Lục Nghiễn.
Cô thật không ngờ, anh lại sợ uống thuốc? Còn không bằng cả An An nữa?
Lục Nghiễn vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đó của cô, nhẹ giọng giải thích: "Anh chỉ là quên thôi."
Thẩm Thanh Nghi không nói gì thêm, quay sang An An: "Ra ngoài thôi, đừng quấy rầy ba con làm việc."
"Không sao đâu, cứ để An An ngồi đây. Em cũng đừng bận rộn gì cả, không cần nấu cơm..." Lục Nghiễn nói xong, hơi ngập ngừng rồi bổ sung: "Lát nữa khi thuốc truyền gần hết, giúp anh gọi người đến tháo kim."
Thẩm Thanh Nghi hơi sững sờ.
Ý anh là... muốn cô ở lại trông chừng anh sao?
Cô liếc nhìn Lục Nghiễn, chỉ thấy anh đã cầm bút tính toán, bản thảo dày đặc chữ viết, kín mít cả trang giấy.
"Em dọn dẹp phòng khách một chút, không đi đâu cả."
Lục Nghiễn khựng lại, định mở miệng nói gì đó thì cô đã quay người đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-104.html.]
Nhưng phòng khách hôm qua anh rõ ràng đã dọn dẹp rồi.
Thẩm Thanh Nghi lau điện thoại, bàn trà, sofa một lượt.
Cô giơ tay xem đồng hồ, đoán chừng cũng đến lúc rồi, bèn đi vào phòng nhìn chai dịch truyền, nói: "Em đi gọi bác sĩ Triệu."
Trước khi đi, bác sĩ có dặn cô vị trí của trạm y tế.
Bác sĩ Triệu đến đã được một lúc, nhưng Lục Nghiễn vẫn chưa thấy Thẩm Thanh Nghi đâu, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt: "Vợ tôi không đi cùng bác sĩ sao?"
Bác sĩ Triệu nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, có chút bất ngờ: "Cô ấy bảo muốn đi dạo quanh đây để tìm hiểu môi trường, bảo tôi cứ đến trước, lát nữa sẽ qua sau."
Trước giờ ông cứ nghĩ Lục Nghiễn ngoài công việc ra thì chẳng để tâm đến điều gì. Xem ra, vẫn là cấp trên của bọn họ hiểu rõ anh ta nhất.
Bác sĩ Triệu năm mươi mấy tuổi, đã từng chữa trị cho không ít lãnh đạo cấp cao, nhưng kiểu bệnh nhân khó chiều như Lục Nghiễn thì vẫn là lần đầu gặp.
Chỉ là bệnh vặt, mà chần chừ cả tuần không chịu chữa, còn báo cáo lên cả viện nghiên cứu ở thủ đô.
Giờ nhìn lại, có lẽ là tâm bệnh.
Bác sĩ rút kim tiêm, dặn dò: "Nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừm." Lục Nghiễn đáp qua loa.
Chờ bác sĩ đi khỏi, anh liền quay sang An An: "Ba dẫn con ra ngoài đi dạo nhé?"
An An đang mải mê ngắm tranh trong sách, bĩu môi: "Con muốn đọc sách cơ."
"Vậy con không được chạy lung tung, có được không?"
An An gật đầu: "Dạ!"
Lục Nghiễn đi ra phòng khách, cảm thấy không gian dường như sáng sủa hẳn lên. Cửa kính sạch bong, đến cả chiếc lọ thủy tinh đựng mứt quýt ngày trước cũng được lau sáng bóng.
Một vài món đồ nhỏ mà anh chưa bao giờ dùng đến cũng được sắp xếp ngay ngắn. Phòng khách vốn chẳng có ý nghĩa gì với anh, nay lại ngập tràn hơi thở ấm áp của người vợ.
Cô thích sạch sẽ, ngăn nắp.
Vừa định bước ra ngoài, Thẩm Thanh Nghi đã quay về.
Khoảnh khắc cô bước vào, ánh sáng từ ngoài hắt lên người, mái tóc đen nhánh được quấn trong một chiếc khăn lụa, tết thành b.í.m dày buông trước ngực. Chiếc áo sơ mi chấm bi đỏ kết hợp với chân váy xanh dài quá gối, trên tay còn ôm một bó hoa dại, đẹp tựa như một bức tranh.
Lục Nghiễn nhất thời sững sờ.
Thẩm Thanh Nghi bước vào, giơ bó hoa lên: "Em vừa thấy bên đường có nhiều hoa dại, mùi rất thơm."
"Ừm."
Cô cắm hoa vào lọ thủy tinh đựng mứt quýt, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cảm nhận được ánh nhìn phía sau, cô xoay người lại, thấy Lục Nghiễn vẫn đứng yên nhìn mình, bèn hỏi: "Anh định đi đâu à?"
"Không... chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi." Lục Nghiễn bỗng dưng có chút lúng túng.
"Một mình?"
"Ừm, An An nói muốn ở nhà đọc sách."
Thẩm Thanh Nghi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Sau này dù đi đâu, trước khi An An tròn sáu tuổi, anh cũng không được để con ở nhà một mình."
Lục Nghiễn tuy chăm con rất kiên nhẫn và cẩn thận, nhưng tính anh lại vô tâm.
Cứ thế này thì sau này cô làm sao yên tâm giao con cho anh được chứ?
Lục Nghiễn cúi đầu gật nhẹ: "Anh biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nhận lỗi của anh, Thẩm Thanh Nghi bỗng thấy buồn cười.
Lục Nghiễn thấy khóe môi cô nhếch lên, liền tiến lại gần mấy bước: "Em cười gì thế?"
"Anh vừa nhận lỗi đúng không?"
Giống hệt con trai cô, mỗi lần nhượng bộ đều vô cùng miễn cưỡng.
"Ừm." Lục Nghiễn từ nhỏ đến lớn hiếm khi chịu nhận sai với ai, vậy mà lại bị cô nhìn thấu ngay lập tức.
"Thế anh còn muốn ra ngoài không?"
"Không đi nữa, anh vào phòng làm việc đây!"
Nói xong, anh liếc nhìn cô, thấy tâm trạng cô dường như vẫn rất tốt, lúc này mới yên tâm quay về phòng.
Một lát sau, Thẩm Thanh Nghi xem đồng hồ, rót một ly nước mang vào, đưa đến trước mặt Lục Nghiễn: "Uống thuốc đi!"