Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:06:33
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

106

Thẩm Thanh Nghi nhận ra mình vừa suýt d.a.o động, không muốn nói thêm với anh, liền giơ cổ tay xem giờ: “Nhớ uống thuốc, em đưa An An ra ngoài đi dạo một lát.”

Lục Nghiễn gật đầu: “Được, đừng đi lâu quá.”

Thẩm Thanh Nghi dắt An An ra khỏi cửa, trong phòng lại chỉ còn một mình Lục Nghiễn. 

Anh ngồi xuống bàn, đưa tay cầm hộp thuốc lên, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái, cuối cùng vẫn không uống, chỉ lật tài liệu ra đọc và ghi chép.

Thẩm Thanh Nghi nắm tay An An, chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên. 

Nơi này không phồn hoa như kinh đô, nhưng xung quanh lại tràn ngập cỏ dại và hoa dại. Mặc dù gió thổi lạnh đến mức rát mặt, nhưng cô vẫn rất thích cảm giác rộng lớn, bao la này.

An An cũng thích: “Mẹ ơi, bầu trời ở đây xanh quá! Mẹ nói xem, tối nay liệu sao trên trời có sáng rực không?”

Thẩm Thanh Nghi không biết trả lời thế nào, vì cô cũng không rõ. Đang do dự thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh:

“Có chứ! Tối đến, sao ở đây sáng lắm!”

Hai mẹ con theo tiếng nhìn qua, thấy một bé gái khoảng năm, sáu tuổi. 

Cô bé có hai b.í.m tóc nhỏ xinh hơi rối, làn da rám nắng, trên người mặc áo vải ngắn đã chắp vá, quần cũng ngắn đến mức lộ ra nửa ống chân, dưới chân đi đôi dép nhựa, một bên quai dép đã bị đứt.

Nhưng đôi mắt của cô bé đen láy, sáng rực như những vì sao trên trời.

An An cười với cô bé, nhìn thấy chiếc giỏ nhỏ trong tay, tò mò hỏi:Chị cầm gì thế?”

“Là rau dại đào đấy.”

“Ăn được không?” An An hiếu kỳ.

Cô bé chưa từng gặp đứa trẻ nào sạch sẽ và xinh xắn như vậy, giọng nói lại dễ nghe, không nhịn được liền lấy một nhánh rau từ giỏ, đưa đến trước mặt An An: 

“Ăn được, nhưng không ngon lắm.”

An An nhận lấy: “Cảm ơn Chị.”

Sau đó cậu bé lục lọi trong túi quần một hồi, nhưng chẳng tìm được gì, bèn kéo tay áo Thẩm Thanh Nghi, lo lắng nói: “Mẹ ơi, Chị ấy tặng con đồ mà con không có gì để tặng lại.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Cô bé vội xua tay: “Không cần đâu! Chỉ là một cọng rau dại thôi mà, có đáng gì đâu.”

Thẩm Thanh Nghi lục túi xách, tìm thấy một chiếc kẹp tóc cô vẫn mang theo, đưa cho An An: “Tặng cái này đi.”

An An vui vẻ nhận lấy, đưa cho cô bé: “Cho Chị nè!”

Cô bé nhìn chiếc kẹp xinh xắn trước mặt, do dự lau tay lên quần rồi vẫn không dám nhận.

Thẩm Thanh Nghi mỉm cười, ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, nhẹ nhàng đặt kẹp tóc vào lòng bàn tay: “Cứ nhận đi, từ giờ hai đứa là bạn rồi. An An mới đến đây, chưa có bạn chơi cùng. Nhà con ở đâu?”

Cô bé được bàn tay dịu dàng của Thẩm Thanh Nghi nắm lấy, ngẩn người một lúc, rồi ngước lên thấy cô đang mỉm cười ấm áp. Nhận lấy kẹp tóc, cô bé chỉ tay về phía xa:

“Ba con đang làm việc đằng kia, phía sau có một dãy nhà nhỏ, con sống ở đó.”

An An nhìn theo hướng cô bé chỉ, thấy một dãy máy móc đang vận hành đều đặn, phát ra tiếng ầm ầm. Là con trai, cậu bé vốn thích những thứ này, liền trầm trồ: 

“Wow, thật lợi hại! Mẹ, con  muốn qua xem!”

Cô bé cười: “Được thôi! Nhưng giờ chị phải về giúp mẹ nấu cơm, không có thời gian dẫn em đi xem, đợi trưa mai nhé.”

“Được! Em tên là Thẩm Bình An.”

“Chị là Xuân Nhi.” Nói rồi, cô bé vẫy tay với An An: “Chị về nấu cơm trước đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-106.html.]

Dứt lời, cô bé xách giỏ rau, vui vẻ chạy đi.

Xuân Nhi về đến nhà, mẹ cô bé đang giặt quần áo trong gian nhà chính, còn em gái một tuổi rưỡi thì bò lổm ngổm trên đất.

Phùng Nhị Nhu thấy con gái về, nhìn vào giỏ rau, trách: “Sao hôm nay con về muộn vậy? Không có rau thì cơm tối cũng bị chậm, ba con lại sắp cáu rồi.”

Xuân Nhi đặt giỏ rau lên bàn: “Con không la cà đâu, trên đường về gặp một dì đẹp lắm, với cả ccontrai dì ấy nữa. Em ấy thích rau con đào, con tặng em ấy một cọng, còn mẹ em ấy tặng lại con một cái kẹp tóc rất xinh!”

Vừa nói, cô bé vừa mở tay, chìa chiếc kẹp ra cho Phùng Nhị Nhu xem.

Phùng Nhị Nhu nhìn bàn tay nhỏ của con gái, thấy đó là một chiếc kẹp tóc lò xo màu đen, đính vài viên đá lấp lánh màu bạc, cuối kẹp còn gắn một bông hoa nhỏ màu hồng phấn.

Mặc dù biết viên kim cương trên đó chắc chắn không phải thật, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết không hề rẻ.

"Một cọng rau dại đổi lấy cái kẹp đẹp thế này á?"

Xuân Nhi gật đầu, "Ừm! Dì và em trai đó đẹp lắm, mẹ với bố chẳng phải rất muốn có thêm một đứa em trai sao? Sinh theo kiểu cậu bé kia đi, đẹp lắm luôn."

"Em ấy bảo mai muốn con dẫn đi xem bố vận hành máy, đến lúc đó con sẽ dắt em ấy đến cho mẹ nhìn thử. Mẹ nhìn xong nhớ kỹ dáng vẻ của em ấy nhé!"

Nghe xong câu này, Phùng Nhị Nhu bỗng nhiên im lặng, vẫy tay gọi con gái. 

Xuân Nhi ngoan ngoãn bước lại gần, Phùng Nhị Nhu dịu dàng lau mồ hôi trên mặt con, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Thấy vẻ mặt của mẹ, Xuân Nhi căng thẳng hỏi: "Sao mẹ lại sắp khóc rồi? Mẹ không vui à?"

Phùng Nhị Nhu vừa định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy cô con gái thứ hai bên cạnh bật khóc òa lên.

Xuân Nhi lập tức gạt tay mẹ ra, thuần thục bế em gái lên, "Em đói rồi."

Phùng Nhị Nhu đặt quần áo xuống, vào bếp múc một bát nước cơm mang ra. Xuân Nhi đón lấy, "Để con đút cho em, mẹ mau đi nấu cơm đi, không lát nữa bố tan làm về đấy."

Phùng Nhị Nhu vừa vào bếp nấu cơm thì lại nghe thấy con gái nhỏ khóc không ngừng, trong lòng có chút bất an, bèn quay lại bế con vào lòng dỗ dành.

Đợi đến khi con gái nhỏ dần bình tĩnh lại, cô mới nói với Xuân Nhi: "Để mẹ đút cho."

Xuân Nhi đưa bát cho mẹ, Phùng Nhị Nhu kiên nhẫn đút từng thìa nước cơm cho con gái nhỏ.

Có lẽ vì được mẹ dỗ dành, cô bé không khóc nữa, ngoan ngoãn uống từng thìa một.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi từ bên ngoài bước vào, trên người toàn là bùn đất. Hắn tiện tay cởi áo, ném vào chậu giặt, rồi hỏi: "Cơm nấu xong chưa?"

Phùng Nhị Nhu đáp: "Chưa, Nhị Nha đói quá, vừa nãy khóc dữ lắm nên em ra dỗ con một lát."

Người đàn ông liếc nhìn cô con gái nhỏ trong tay Phùng Nhị Nhu, mặt đầy khó chịu: "Khóc khóc khóc, con gái thì có gì mà khóc lắm thế, suốt ngày để người khác hầu hạ!"

Phùng Nhị Nhu nhíu mày: "Nước cơm không đủ no, cháo lại ăn không nổi, hay là mua cho con ít sữa bột đi?"

Giọng người đàn ông thô lỗ: "Còn muốn uống sữa bột? Cô tưởng tiền dễ kiếm lắm à? Tại cô không tranh thủ đẻ được thằng con trai, nếu là con trai thì tôi mua cho nó mười hộp luôn!"

Phùng Nhị Nhu không nói gì nữa, đợi con gái nhỏ ăn xong, cô ta giao lại cho Xuân Nhi rồi đi vào bếp nấu cơm.

Xuân Nhi nghĩ đến cậu trai xinh đẹp kia, nếu lần sau mẹ có thể sinh được một em trai như vậy, liệu bố có đối xử tốt hơn với ba mẹ con cô bé không?

Thẩm Thanh Nghi dắt An An đi dạo một vòng rồi về nhà.

Lúc về, trên bàn đã bày sẵn thức ăn. Cô tiến lại gần xem, có cá, thịt xào ớt xanh, thêm một đĩa rau cải và một bát canh mướp.

Nhưng Lục Nghiễn lại không có ở đó.

Không cần đoán cũng biết anh đang trong phòng. Cô gọi một tiếng: "Lục Nghiễn, ăn cơm thôi!"

Hồi lâu chẳng có ai đáp lại. Thẩm Thanh Nghi đi vào phòng, thấy hộp thuốc vẫn còn nguyên trên bàn, cô liền cầm lên, rút ra đếm thử...

 

Loading...