Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:06:47
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
107
Thẩm Thanh Nghi nhìn bàn làm việc của anh sạch sẽ gọn gàng, thầm nghĩ có lẽ anh đã đến văn phòng.
Vừa bước ra, An An liền hỏi cô: "Ba không có ở đây ạ?"
"Chắc là đi nộp công việc rồi." Thẩm Thanh Nghi trả lời.
Rõ ràng là cô đã nói như vậy, cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà chạy ra cửa nhìn trái nhìn phải.
Đúng lúc cô còn đang thắc mắc trong lòng, thì thấy một bóng dáng cao lớn đang bước tới.
Đến khi Lục Nghiễn đến gần, Thẩm Thanh Nghi mới hỏi: "Anh vừa đi đâu vậy?"
"Anh đến văn phòng nộp tài liệu."
Thẩm Thanh Nghi lập tức lộ ra vẻ mặt “biết ngay mà”.
Lục Nghiễn nhìn vợ mình đứng trước cửa, khóe môi khẽ nhếch lên một cách khó nhận ra, nói: "Thức ăn có thể nguội rồi, anh đi hâm nóng lại."
Hôm qua khi vào phòng tắm, Thẩm Thanh Nghi đã thấy bên ban công cửa sau có một căn bếp nhỏ, đầy đủ dụng cụ nấu nướng, nhưng có vẻ như chưa từng được sử dụng.
Mấy thứ đó mà đem ra rửa chắc chắn không phải chuyện một sớm một chiều. Cô nghĩ đến dáng vẻ cẩu thả thường ngày của Lục Nghiễn, trong lòng không ngừng lắc đầu.
"Giờ trời cũng không lạnh, lúc nãy chúng ta còn ăn bánh, cứ ăn tạm vậy đi."
Lục Nghiễn vốn không phải người quá cầu kỳ, chủ yếu là sợ vợ không quen, thấy cô nói vậy thì gật đầu đồng ý.
Ba người ăn tối xong, Thẩm Thanh Nghi vào bếp dọn dẹp nồi niêu bát đũa, tiếng lách cách vang lên không ngớt.
Hai cha con ngồi trong phòng đều nghe thấy.
Lục Nghiễn vừa đứng dậy, đã bị An An kéo lại: "Đừng đi, mẹ nói ba rửa không sạch."
"Sao có thể chứ? Mẹ con là thấy ba bệnh nên không để ba rửa thôi." Lục Nghiễn nói xong, chột dạ ngồi xuống.
Thẩm Thanh Nghi dọn dẹp xong nhà bếp, định lấy quần áo đi tắm.
Phòng tắm nằm trong phòng của Lục Nghiễn.
Khi cô bước vào, An An đã ngủ say, Lục Nghiễn đang ngồi trước bàn đọc sách.
Thẩm Thanh Nghi liếc nhìn con trai trên giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm rồi lại khép lại, xoay người vặn vòi sen, điều chỉnh dòng nước nhỏ nhất.
Lục Nghiễn cầm sách, bàn tay hơi cứng lại, dù không nhìn cô lấy một lần, nhưng lại có thể cảm nhận được từng động tác và biểu cảm của cô một cách khó hiểu.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận sau khi con trai ngủ, còn lén lút liếc nhìn anh trước khi vào phòng tắm.
Anh không nhịn được mà nhìn về phía phòng tắm, cửa kính mờ đi vì hơi nước, không thể thấy gì bên trong, nhưng tim lại bất giác loạn nhịp.
Tiếng nước nhỏ giọt đột nhiên ngừng lại, cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ, Lục Nghiễn lập tức cụp mắt, dời tầm nhìn về lại trang sách.
"Lục Nghiễn! Lục Nghiễn!" Thẩm Thanh Nghi khẽ gọi hai tiếng.
Lục Nghiễn ngẩng lên bước tới, vừa đến gần đã ngửi thấy hương xà phòng thoang thoảng trên người cô.
Nhìn thấy vợ mình quấn kín người bằng một chiếc khăn tắm lớn, anh lập tức nhớ đến cảnh ôm cô ra từ phòng tắm hôm đó, yết hầu khẽ chuyển động, giọng thấp xuống: "Sao vậy?"
"Em quên lấy một bộ đồ, anh giúp em tìm với."
"Đồ gì?"
Thẩm Thanh Nghi do dự một lát, nhỏ giọng đáp: "Một cái áo lót màu da, treo ngoài hiên trước cửa."
"Được!" Lục Nghiễn khẽ đáp, không nhìn cô nữa.
Anh bước ra hiên nhà, nhưng phát hiện bên ngoài chẳng có món đồ nào, không khỏi thắc mắc, quay lại phòng hỏi Thẩm Thanh Nghi: "Em có phải đã thu vào rồi để ở đâu không? Ngoài cửa không có."
Thẩm Thanh Nghi suy nghĩ một chút: "Vậy anh thử tìm trong vali của em xem, nếu không thấy cái màu da, thì lấy cái màu tím."
Lục Nghiễn lại quay ra, mở vali của cô ra lục tìm, chỉ thấy mỗi cái màu tím.
Chỉ là một cái áo thôi, nhưng khi cầm trên tay, anh lại cảm thấy mặt mình nóng lên. Anh đi đến cửa phòng tắm, gõ nhẹ hai cái: "Thanh Nghi, chỉ có cái màu tím thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-107.html.]
Giọng anh rất nhẹ, rất thấp.
Cửa phòng tắm lại mở ra một khe nhỏ, một cánh tay trắng nõn thò ra, Lục Nghiễn ngoan ngoãn đặt áo vào tay cô, rồi quay trở lại vị trí cũ.
Nhưng khi cầm cuốn sách lên lần nữa, anh lại chẳng thể nào tập trung, từng âm thanh vụn vặt lọt vào tai anh như bị khuếch đại—tiếng kéo khóa áo, tiếng công tắc máy nước nóng tắt, tiếng bước chân trần lướt qua sàn nhà.
Cửa phòng tắm khẽ mở ra, Thẩm Thanh Nghi bước ra ngoài. Cô liếc nhìn con trai đang ngủ trên giường, may mà không làm phiền bé.
Đến khi cô xoay người đi ra khỏi phòng, Lục Nghiễn mới dám ngước mắt nhìn theo.
Mái tóc đen nhánh xõa tùy ý sau lưng, bộ đồ ngủ cotton rộng rãi ôm lấy cơ thể cô, gót chân tròn trịa lộ ra khỏi đôi dép lê mua vội, cả người toát lên vẻ lười biếng, không còn sự tinh tế và xa cách như ban ngày nữa.
Thẩm Thanh Nghi đến ghế sofa, kéo một chiếc chăn mỏng đắp lên người, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.
Chỉ là chưa ngủ được bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng sột soạt từ phòng khách. Cô mở mắt ra, liền thấy một bóng người đứng trước bàn ăn đang tháo cái gì đó, vội vàng bật dậy: "Lục Nghiễn!"
"Ừm!" Lục Nghiễn nhẹ giọng đáp.
Thẩm Thanh Nghi bật đèn lên: "Anh đang làm gì vậy?"
Lục Nghiễn đáp: "Anh quên uống thuốc."
"Vậy uống xong thì ngủ sớm đi."
Lục Nghiễn quay lại, đi về phía cô: "Anh thấy hơi khó chịu, không ngủ được."
"Khó chịu chỗ nào?" Ánh mắt của Thẩm Thanh Nghi lập tức trở nên quan tâm.
"Ở đây!" Anh chỉ vào lồng n.g.ự.c mình.
"Nguy hiểm lắm không?"
"Có một chút, cứ đau nhói từng cơn."
Thẩm Thanh Nghi híp mắt nhìn anh, vẻ mặt này sao mà giống An An khi nói dối thế, đặc biệt chân thành và vô tội.
Cô im lặng vài giây.
Lục Nghiễn nhìn biểu cảm của vợ, hơi ngẩn ra, rồi nghiêm túc nhấn mạnh: "Thật đấy!"
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thẩm Thanh Nghi nghiêng đầu quan sát anh: "Vậy anh muốn em làm gì? Gọi bác sĩ hay an ủi anh?"
Cô không ngốc. Từ lúc Lục Nghiễn tặng cô cây son dưỡng, cô đã nhận ra anh có ý với mình. Cô sợ anh lại nói hay làm gì khiến mình d.a.o động, nên luôn cố tránh ở nhà quá lâu.
Bây giờ xem ra cô đã lo xa, vì thủ đoạn thu hút sự chú ý của anh chẳng khác gì một đứa trẻ bốn tuổi cả.
Điều này khiến cô bất giác nghi ngờ danh hiệu thủ khoa tỉnh của anh có thật không đây?
Nhưng cô không biết rằng, Lục Nghiễn chưa từng theo đuổi ai, thậm chí chưa bao giờ quan sát hay học hỏi cách người khác theo đuổi con gái.
Với tính cách của anh, cộng thêm chút tâm tư non nớt mới chớm nở của một kẻ lần đầu yêu đương, thì có thế này cũng là hết sức rồi.
Lục Nghiễn bị nhìn thấu có chút chột dạ, nhưng gương mặt vẫn đầy kiên định: "Giờ này gọi bác sĩ, chắc chắn người ta ngủ rồi."
Thẩm Thanh Nghi đã hiểu. Nhìn khuôn mặt anh tuấn, nho nhã của người đàn ông trước mặt, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng yêu, liền gật đầu, nghiêm túc an ủi:
"Nghe nói thức khuya làm việc nhiều có thể gây hồi hộp tim đấy, nhưng nếu anh nghe theo lời bác sĩ thì chắc không sao đâu.
Uống thuốc xong rồi thì ngủ sớm đi nhé."
Lục Nghiễn không động đậy.
Thẩm Thanh Nghi nhìn anh: "Sao vậy? Còn chuyện gì à?"
"Ngày mai anh sẽ bảo người mang một chiếc giường lớn đến, em không cần ngủ ngoài này nữa, được không?" Lục Nghiễn mở lời.
Nếu là trước khi mẹ đến tìm, Thẩm Thanh Nghi sẽ không chút do dự mà đồng ý. Nhưng bây giờ, khi cô đã quyết định ly hôn với Lục Nghiễn, thì những điều này còn có ý nghĩa gì nữa? Chỉ khiến bản thân lún sâu thêm mà thôi.
"Không cần đâu, cũng chỉ hai tháng thôi, đỡ phiền người ta."
Ánh mắt của Lục Nghiễn lập tức tối đi, lần này tim anh thực sự nhói đau.