Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:07:10
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
108
Anh ta cúi thấp mắt, khẽ nói: “Vậy anh về ngủ trước đây.”
“Ừm!”
Lục Nghiễn trở về phòng, nằm xuống giường, lồng n.g.ự.c nặng trĩu, thì ra bị từ chối là cảm giác như thế này.
Bên ngoài, Thẩm Thanh Nghi cũng không ngủ được, trong đầu toàn là dáng vẻ u ám thoáng qua trong mắt anh, ánh mắt ấy dường như chỉ chớp mắt nữa thôi là sẽ vỡ nát.
Trong phòng vang lên tiếng ho nặng, từng cơn nối tiếp nhau.
Thẩm Thanh Nghi không ngồi yên nổi nữa, cô bật đèn lên, rót một cốc nước ấm, đứng dậy đi đến phòng ngủ. Khi bước vào, cô thấy Lục Nghiễn nằm trên giường, một tay đặt lên trán.
“Lục Nghiễn, dậy đi!”
Nghe tiếng Thẩm Thanh Nghi, Lục Nghiễn lập tức bỏ tay xuống và ngồi dậy.
Thẩm Thanh Nghi tiến lại gần, đưa cốc nước đến trước mặt anh, Lục Nghiễn đón lấy, nhấp một ngụm nhỏ.
Mặt anh đỏ bừng vì ho nhiều, bàn tay gầy guộc cầm chặt chiếc cốc, lần này trông anh không giống như đang giả vờ nữa. Thẩm Thanh Nghi bỗng thấy hơi xót xa:
“Hôm qua em có nghe bác sĩ nói, hình như anh đã ho khá lâu rồi.”
Lục Nghiễn gật đầu: “Ừm.”
“Ngày mai có cần đến bệnh viện thành phố khám không?” Cô hỏi.
Nghe giọng điệu quan tâm của vợ, tâm trạng Lục Nghiễn bỗng chốc tốt hơn hẳn: “Bác sĩ bảo không sao đâu, thời tiết khô hanh, lại đang chuyển mùa nên mới bị ho một chút.”
Anh cố tình nói giọng nhỏ và mơ hồ.
Thẩm Thanh Nghi nhất thời không nghe rõ, tưởng rằng anh không có sức, liền đi đến mép giường, ngồi đối diện anh.
Cô vừa định nghiêng người đến gần để hỏi lại, bất ngờ bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô mở to mắt vì kinh ngạc, phản ứng lại, định giãy giụa thì nghe anh nói: “Đừng làm ồn, kẻo đánh thức An An.”
Cô không động đậy nữa, tai ép sát vào lồng n.g.ự.c anh.
Nhịp tim hỗn loạn, vang vọng bên tai cô.
Lúc này, cô mới nhận ra, hóa ra anh đang vô cùng căng thẳng.
Muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị anh siết quá chặt, đến nỗi gần như không thở nổi.
Mãi một lúc lâu sau, Lục Nghiễn mới bình tĩnh lại, cảm nhận được người trong lòng đang giãy giụa, anh mới chậm rãi nới lỏng vòng tay.
Cứ tưởng vợ sẽ trách móc, không ngờ cô chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh, dịu dàng nói: “Ngủ đi! Đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Sau đó, cô đứng dậy rời khỏi phòng.
Lục Nghiễn nhìn theo bóng lưng cô, cảm giác trĩu nặng trong lòng bỗng chốc tan biến, thay vào đó là niềm vui không thể diễn tả bằng lời—vợ anh không ghét anh.
Đến tận lúc ngủ, Lục Nghiễn cũng không hiểu tại sao mình lại có nhiều suy nghĩ vẩn vơ để chứng minh rằng trong lòng vợ có anh như vậy.
Sáng hôm sau, mọi thứ diễn ra như thường lệ. Bác sĩ đến bắt mạch và tiêm thuốc cho anh.
“Hôm nay sắc mặt khá hơn rồi đấy, vẫn là cần có người chăm sóc.” Bác sĩ Triệu cười híp mắt nói, “Cứ theo đà này, chắc ba đến năm ngày nữa là khỏi thôi.”
Lục Nghiễn không muốn khỏe nhanh như vậy: “Tối qua tôi ho hơi nhiều.”
Bác sĩ Triệu cười khẽ: “Cũng không có gì nghiêm trọng, cứ về Bắc Kinh dưỡng bệnh một thời gian là khỏi.”
Lục Nghiễn nghe thấy giọng của vợ và con trai trong phòng khách, liền hạ giọng dặn dò bác sĩ:
“Lát nữa nếu vợ tôi có hỏi về tình trạng bệnh của tôi, đừng nói quá rõ ràng. Thể trạng mỗi người khác nhau, bác sĩ không thể lấy kinh nghiệm của bệnh nhân khác áp dụng lên tôi được. Chuyện ba đến năm ngày khỏi bệnh này, lần sau đừng nhắc đến nữa.”
Bác sĩ Triệu hơi sững người, mất một lúc mới hiểu ra, không ngờ người đàn ông trước mặt nhìn bề ngoài thì lạnh nhạt xa cách, nhưng đầu óc lại có nhiều mánh khóe đến vậy. Ông ta bật cười: “Được thôi!”
Nhưng mà cậu vẫn phải dưỡng bệnh cho tốt, cấp trên cũng rất coi trọng cậu đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-108.html.]
“Tôi biết rồi!”
Khi Thẩm Thanh Nghi bước vào, cô liền thấy bác sĩ Triệu mang vẻ mặt nghiêm nghị.
“Bác sĩ, tình hình của chồng tôi hôm nay thế nào?” Vốn dĩ cô không quá lo lắng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ, tim cô lại nhảy lên một nhịp.
Bác sĩ Triệu thở dài một hơi, lại còn lắc đầu, trông như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Thẩm Thanh Nghi sốt ruột: “Bác sĩ cứ nói thẳng đi, nếu có gì bất thường, chúng tôi có thể đưa anh ấy đến bệnh viện lớn để kiểm tra sớm hơn.”
“Hôm qua kiểm tra thì tình trạng gần như đã ổn, nhưng hôm nay lại có dấu hiệu tái phát. Hôm qua có uống thuốc đúng giờ không?”
“Không có!” Thẩm Thanh Nghi thành thật trả lời.
Bác sĩ Triệu dặn dò: “Nhớ để mắt đến anh ấy nhiều hơn, giữ cho tâm trạng vui vẻ.”
Sau khi bác sĩ đi, Thẩm Thanh Nghi liền vào bếp. Sáng sớm hôm nay, cô đã ghé qua hợp tác xã mua ít đường phèn và lê tuyết.
Đây là lần đầu cô đến hợp tác xã ở đây, không ngờ lại không có hai thứ này.
Sau đó, có người nghe nói cô là người nhà của kỹ sư Lục, liền đạp xe lên trấn giúp cô mua, còn mang thẳng đến tận nhà.
Không thể không nói, người ở đây thật chất phác.
Lúc này, Thẩm Thanh Nghi đang nấu lê tuyết chưng đường phèn trong bếp.
Trước đây, khi bố bị ho, mẹ cũng hay làm món này. Rõ ràng họ đã từng rất tốt, vậy mà bây giờ lại thành ra thế này…
Nước lê đã xong, Thẩm Thanh Nghi vừa vào phòng thì thấy thuốc nước của Lục Nghiễn gần hết, còn anh thì đang vùi đầu bên bàn, chuyên tâm làm việc. Còn cậu bé An An thì ngồi bên giường, chơi khối rubik mang từ nhà đến.
Cô không quấy rầy hai cha con, xoay người trở lại bếp, múc lê chưng ra bát rồi đi gọi bác sĩ Triệu.
Sau khi rút kim truyền, Thẩm Thanh Nghi đặt bát lê chưng lên bàn của Lục Nghiễn: “Uống đi, cái này tốt cho ho.”
Lục Nghiễn vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Anh còn tưởng vợ nhờ người mang đồ là vì con, không ngờ lại chuẩn bị cho anh.
Anh đón lấy, nhấp một ngụm. Ngọt lịm. Chỉ chốc lát, anh đã uống sạch cả bát.
“Lát nữa nhớ uống thuốc.” Thẩm Thanh Nghi dặn thêm.
“Ừm!”
“An An mới quen một người bạn hôm qua, nói là sau bữa trưa muốn dẫn nó ra ngoài chơi một chút, tối sẽ về ăn cơm.” Cô sợ anh lo lắng nên nói trước.
“Là con nhà ai? Chiều xong việc anh đến đón hai mẹ con.” Lục Nghiễn dừng bút, ngẩng đầu hỏi.
An An nhanh nhảu giơ tay: “Con biết! Chị ấy tên là Xuân Nhi, bố làm máy xúc ở công trường, nhà ở ngay dãy phía sau công trình.”
Lục Nghiễn gật đầu: “Được.”
Sau bữa trưa, Thẩm Thanh Nghi dắt An An ra ngoài, quả nhiên thấy Xuân Nhi đã đứng đợi ở chỗ cũ.
Cậu Bé lục trong túi lấy ra một gói bánh: “Quà nhỏ của An An hôm nay.”
Lúc đi từ Bắc Kinh, cô cũng chuẩn bị sẵn ít đồ ăn vặt cho con trai.
Xuân Nhi không nhận, mà nói: “Dì ơi, hôm nay con không có gì để tặng lại cả.”
Thẩm Thanh Nghi khẽ cười: “Không sao, cứ coi như là cảm ơn vì đã dẫn An An đi chơi.”
Xuân Nhi lắc đầu: “Con muốn đưa An An về nhà, để mẹ con gặp một chút, được không ạ?”
Thẩm Thanh Nghi nghĩ chắc là mẹ Xuân Nhi cũng không yên tâm, muốn xem thử con gái mình đang chơi với ai.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cô không có ý kiến gì, gặp gỡ làm quen cũng tốt: “Được thôi, vậy chúng ta đến nhà con trước, chào mẹ con, rồi đi xem máy móc nhé?”
Xuân Nhi vui vẻ đáp: “Dạ được ạ!”
Thẩm Thanh Nghi lại đặt gói bánh vào tay cô bé: “Lần đầu dì đến nhà con, chưa chuẩn bị quà gặp mặt. Nếu con không muốn nhận quà cảm ơn, thì hãy cầm lấy gói bánh này đi.”