Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:07:25
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

109

Xuân Nhi nhận lấy bánh, ngọt ngào nói cảm ơn rồi chạy lên trước dẫn đường.

An An chạy theo sau, liên tục hỏi đông hỏi tây, Xuân Nhi kiên nhẫn trả lời từng câu.

Thẩm Thanh Nghi đi phía sau, nhìn hai đứa trẻ, một đứa chạy trước, thỉnh thoảng quay lại cười rạng rỡ, một đứa cố gắng theo sau, vừa chạy vừa thở hổn hển, miệng thì không ngừng réo:

 “Chạy chậm thôi!”, vẫn không quên tò mò hỏi han.

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ, xung quanh hoa dại, cỏ hoang nghiêng mình theo gió.

Cảnh tượng trước mắt khiến lòng cô nhẹ nhõm, dường như mọi lo lắng, đấu tranh đều tan biến.

Nhưng sự ấm áp ấy biến mất ngay khi cô nhìn thấy nhà của Xuân Nhi.

Một người phụ nữ trung niên gầy gò đứng trước cửa, bụng hơi nhô lên, quần áo đã bạc màu đến mức khó nhận ra màu gốc, tóc rối bù, làn da đen sạm, ánh mắt giống hệt Xuân Nhi.

Người đó ôm một em bé nhỏ gầy trong lòng.

Đứa bé khóc oe oe, bà chỉ nhẹ nhàng dỗ dành vài cái, sau đó ánh mắt rơi lên ba người họ.

Xuân Nhi cất giọng lanh lảnh: “Mẹ ơi, con đưa em đẹp trai đến rồi!”

Nói xong lại chỉ vào Thẩm Thanh Nghi: “Cả dì xinh đẹp cũng đến nữa!”

Phùng Nhị Nhu lần đầu tiên thấy một người phụ nữ như Thẩm Thanh Nghi—xinh đẹp, sạch sẽ như minh tinh trên báo, khiến cô ta cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô ta dỗ dành đứa bé thêm chút nữa, rồi cười nói: “Vào nhà uống chén trà đi!”

Vừa nói vừa đặt đứa bé—Nhị Nha—vào lòng Xuân Nhi. Xuân Nhi thành thạo ôm em, dỗ dành: “Ôi ôi, Nhị Nha ngoan nào, đừng khóc, chờ mẹ sinh em trai xong, ba sẽ mua sữa bột cho em.”

Thẩm Thanh Nghi nghe vậy cảm thấy kỳ lạ, vừa bước vào nhà vừa hỏi: “Chị ơi, có khi nào bé đói không?”

Phùng Nhị Nhu cười gượng: “Vừa uống cháo loãng rồi, chắc không đói đâu. Hôm qua Xuân Nhi nhận quà quý từ cô, tôi chẳng có gì để đáp lễ…”

Vừa nói vừa xoay người vào phòng, lấy ra một đôi lót giày, đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Nghi: “Tôi làm lúc rảnh rỗi, cỡ 37, cô xem có vừa không.”

Thẩm Thanh Nghi không ngờ chỉ tặng một chiếc kẹp tóc thôi mà bà ấy lại ghi nhớ đến vậy. Trùng hợp là cô cũng đi giày cỡ 37.

Cô hơi do dự, định từ chối thì nhìn kỹ thấy đường kim mũi chỉ trên lót giày rất tỉ mỉ, ngay cả cách đi đường chỉ cũng mang lại cảm giác quen thuộc.

Cô nhận lấy, khen: “Chị khéo tay quá, tôi nhận nhé, cảm ơn chị!”

Phùng Nhị Nhu cười: “Cũng chẳng đáng gì, phụ nữ trong thôn ai cũng biết làm, mang lên trấn bán chỉ được năm tám hào thôi, cô không chê là tốt rồi.”

Chiếc kẹp tóc mà con gái bà nhận ít nhất cũng phải vài đồng.

Tiếng khóc của bé con vẫn chưa ngừng, cuối cùng Phùng Nhị Nhu không chịu nổi, ôm Nhị Nha lại vào lòng dỗ dành.

Xuân Nhi vội vàng móc từ túi ra gói bánh: “Em gái ngoan nào, dì cho bánh nè, chị mở ra cho em ăn nhé?”

Nói rồi định xé gói bánh.

Phùng Nhị Nhu nhìn túi bánh trên tay con gái, lại liếc Thẩm Thanh Nghi, ngượng ngùng nói: “Cái này… sao dám nhận chứ?”

“An An muốn Xuân Nhi dẫn nó đi xem máy móc, đây là phần thưởng cho con bé, không có gì phải ngại.”

Phùng Nhị Nhu cười: “Vậy mau đi đi, trẻ con mà, ai cũng tò mò, mấy hôm nay chỗ đó toàn có đám nhỏ bu quanh.”

Thẩm Thanh Nghi nhìn đứa bé con khóc đến tím tái mặt mày, lo lắng nói: “Chị có muốn đưa bé đi khám không? Tôi nghĩ bé không phải chỉ đơn thuần là đói đâu.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Xuân Nhi xé túi bánh, bẻ một miếng nhỏ định đưa vào miệng em gái.

Thẩm Thanh Nghi lập tức ngăn lại: “Con ăn đi, em bé còn nhỏ, chưa ăn được đồ cứng đâu.”

Quan trọng là… Xuân Nhi chưa rửa tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-109.html.]

Xuân Nhi rụt tay lại, nhét miếng bánh đã bẻ nhỏ vào miệng, nhai vài cái rồi mắt sáng rỡ: “Ngon quá! Vừa thơm vừa giòn!”

Nói rồi, cô bé lấy một miếng đưa cho An An.

Thẩm Thanh Nghi định ngăn lại, nhưng An An đã nhanh tay nhận lấy và nhét vào miệng: “Thật sự rất ngon!”

Trước giờ cậu bé chưa từng phát hiện ra món bánh này ngon đến thế.

Xuân Nhi lại lấy thêm một miếng đưa cho Phùng Nhị Nhu, nhưng ccôta xua tay: “Mẹ không thích ăn, con ăn đi!”

Xuân Nhi không nghe lời mẹ mà cất bánh đi, vào phòng một lát rồi mới trở ra.

Phùng Nhị Nhu dỗ dành con gái nhỏ, rồi nói với Xuân Nhi: “Mau dẫn dì và cậu bé đi xem máy móc đi.”

Thẩm Thanh Nghi nhìn đứa bé con trong lòng, nhớ đến lúc An An còn nhỏ, không đành lòng nói: “Chị đưa bé đi khám đi, tôi cảm thấy bé không ổn đâu.”

Phùng Nhị Nhu không nói gì.

Lúc này, bé con đã khóc đến mức gần như không thở được, mặt mày tím tái. 

Thẩm Thanh Nghi nhíu mày, quan sát xung quanh, phát hiện căn nhà này tuy là nhà do cơ quan phân, nhưng bên trong lại chẳng có lấy một món đồ tử tế.

Cô không nói gì thêm, chỉ lấy từ trong túi ra mười đồng: “Chị giúp tôi thêu mười lăm đôi lót giày nhé, tôi trả tiền trước.”

Phùng Nhị Nhu lúc này mới nhận lấy tiền, môi mấp máy: “Tôi sẽ làm mười tám đôi cho cô, cô cần cỡ nào?”

“Cỡ 35-37, chị làm theo ý mình đi.”

“Cảm ơn cô nhiều! Cô họ gì vậy?”

“Tôi tên Thẩm Thanh Nghi, chị cứ gọi tôi là Tiểu Thẩm.” Cô không quen được gọi bằng “cô” quá khách sáo.

Phùng Nhị Nhu cảm kích nói: “Cảm ơn đồng chí Tiểu Thẩm! Để Xuân Nhi dẫn cô đi xem máy móc nhé, tôi lập tức đưa Nhị Nha đi trạm y tế.”

Mọi người cùng nhau ra ngoài, Phùng Nhị Nhu khóa cửa rồi dặn dò Xuân Nhi vài câu, sau đó vội vàng đi về phía trạm y tế.

Xuân Nhi dắt An An và Thẩm Thanh Nghi đi về khu thi công.

Từ xa, họ đã thấy một đám trẻ con đang vây quanh nơi đó.

Lục Nghiễn làm xong công việc trong tay, nhớ ra ngày mai có mưa sao băng, anh muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho vợ.

Anh tìm dây đèn, công tắc, dây điện, pin, chỉ thiếu một chiếc lọ thủy tinh. Vừa bước ra phòng khách, anh đã nhìn thấy chiếc lọ đựng cam ngâm mà vợ anh dùng để cắm hoa dại trên bàn.

Không do dự, anh cầm lấy nó rồi mang vào phòng, bắt đầu chế tạo.

Bên trong, anh áp dụng một phát minh nhỏ thời đại học—dù không có giá trị thực tế nên sau khi đăng ký bằng sáng chế xong, anh cũng chẳng dùng đến. Nhưng làm món quà này thì lại rất hữu dụng.

Sau một tiếng rưỡi, anh cuối cùng cũng hoàn thành.

Anh đóng cửa, kéo kín rèm thử nghiệm, cẩn thận điều chỉnh từng chi tiết nhỏ cho đến khi đạt được hiệu ứng tốt nhất mới hài lòng.

Sau khi hoàn tất, anh cất nó vào tủ, mở cửa nhìn đồng hồ rồi quyết định đi tìm vợ và con trai.

Nhưng anh vừa bước đến cửa thì thấy một công nhân dẫn An An chạy nhanh về phía mình.

An An vừa khóc vừa thở hổn hển: “Ba ơi! Mau… mau cứu mẹ, mẹ bị vùi dưới đường ống sập ở công trường rồi!”

Tim Lục Nghiễn như rơi xuống vực, anh liếc nhìn bảng tên trên áo công nhân kia, lập tức nói: 

“Tôi là Lục Nghiễn, làm ơn đưa con trai tôi đến phòng thí nghiệm số 02, tìm đồng chí Tô Dương.”

Dứt lời, anh lập tức lao đi.

Ở khu vực này có bốn công trường đang thi công cùng lúc. Anh quan sát xung quanh, thấy có một nơi đã ngừng thi công, xung quanh có rất nhiều người vây lại.

 

Loading...