Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:07:41
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

110

Anh điên cuồng gạt đám đông ra, không biết ai đó hô lên một tiếng: "Kỹ sư Lục đến rồi!"

Mọi người lập tức nhường đường.

Lục Nghiễn lao lên phía trước, vừa nhìn thấy hiện trường sụp đổ, sống lưng đã lạnh toát, não bộ trống rỗng trong thoáng chốc. Nhưng rất nhanh, anh buộc mình phải trấn tĩnh lại.

Thấy mấy công nhân đang đào bới phía trước, anh lớn tiếng quát: “Dừng lại ngay! Đừng đào bừa! Mau lùi lại, tránh gây sụp đổ lần hai! Lấy ngay bản đồ thi công khu vực này tới đây, nhanh lên!”

Tổ trưởng công trường lau mồ hôi trên trán, vội rút bản vẽ trong tay đưa cho anh.

Lục Nghiễn lướt nhanh qua, lập tức tiến lên hỏi: “Ai thấy lúc cô ấy rơi xuống, đầu hướng về phía nào?”

“Hướng Nam!”

“Mau cử người đến trạm y tế, chuẩn bị cáng, túi sơ cứu và bình oxy y tế!”

Anh nhanh chóng bước về phía Nam, não bộ vận hành hết công suất, tính toán trọng tải yếu nhất của vùng sụp đổ—vừa là nơi dễ đào nhất, cũng vừa dễ sập nhất.

Anh đưa tay lấy một chiếc xẻng từ công nhân bên cạnh, nằm sát xuống mặt đất, tiếp cận vùng đất rỗng dễ sụp đổ nhất. Sau khi ước lượng trọng lực, anh thận trọng đào một mảng nhỏ.

Mọi người đều nín thở theo dõi.

Ai cũng biết nơi này yếu đến mức không chịu nổi sức nặng của một người, nên mới có người rơi xuống. Chính vì thế, không ai dám đào ở đây.

Không ngờ Lục Nghiễn lại xác định chính xác điểm chịu lực, nửa người bò xuống dưới, từ từ đào ra một lỗ hổng.

Và rồi, anh nhìn thấy Thẩm Thanh Nghi.

Cô nhắm nghiền mắt, bất động.

Trái tim anh nhói lên, nhưng không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Anh tiếp tục đào, vừa đào vừa lùi lại, cho đến khi tạo đủ không gian cho một người chui vào.

Anh đặt xẻng sang bên, không chút do dự nhảy xuống, bế cô lên, rồi lập tức thoát ra ngoài.

Vừa ra ngoài, Lục Nghiễn vội vã đưa tay lên mũi cô. 

Chỉ khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt, cả người anh mới như trút được gánh nặng, không màng tất cả, ghì chặt cô vào lồng ngực.

Mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“May mà kỹ sư Lục đến kịp, không thì không biết phải đào bao lâu mới cứu được cô ấy ra.”

“Đúng thế! Trễ một chút nữa, hậu quả khó mà lường được.”

“Nếu là vợ tôi, chắc tôi đã cuống đến phát khóc rồi, chẳng biết phải làm sao.”

“Đúng đấy, anh ấy quá bình tĩnh. Chỗ vừa đào nếu có một sai sót nhỏ, mà đất lại sập thêm lần nữa, anh ấy cũng bị chôn vùi theo rồi.”

Đúng lúc này, nhân viên y tế từ trạm xá khiêng cáng chạy đến.

Bác sĩ Triệu bước lên trước: “Để tôi xem nào.”

Lúc này, Lục Nghiễn mới bừng tỉnh, miễn cưỡng buông vợ ra.

Bác sĩ Triệu nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, bắt mạch rồi lắng nghe nhịp thở: “Dấu hiệu sinh tồn ổn định, chỉ là do thiếu oxy nên hôn mê tạm thời, không có gì nghiêm trọng, đừng lo lắng.”

Nói rồi, ông ra hiệu đặt cô lên cáng.

Lục Nghiễn chần chừ một chút, nhưng vẫn đặt Thẩm Thanh Nghi xuống, theo xe cứu thương về trạm xá.

Thẩm Thanh Nghi nằm trên giường bệnh, bác sĩ Triệu đeo mặt nạ oxy cho cô.

Lục Nghiễn ngồi cạnh giường, rồi ngẩng lên hỏi: “Bác sĩ, có thể giúp tôi về nhà lấy chậu nước và khăn mặt không?”

“Làm gì vậy?”

“Vợ tôi thích sạch sẽ.”

Bác sĩ Triệu á khẩu. Giờ phút này rồi mà anh vẫn còn để ý chuyện đó sao?

Vịt Trắng Lội Cỏ

Nhưng dù gì anh cũng là nhân tài cấp trên coi trọng, vợ gặp chuyện như vậy, có chút yêu cầu nho nhỏ cũng dễ hiểu. Thế là ông gật đầu: “Khăn màu gì, chậu ở đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-110.html.]

Chắc hẳn vợ anh cũng là người cực kỳ chú trọng sạch sẽ, tốt nhất nên hỏi rõ.

“Màu xanh nhạt, chậu màu đỏ!” Lục Nghiễn lúc này đầu óc vẫn còn trống rỗng, chẳng buồn nghĩ xem người khác sẽ đánh giá ra sao.

Bác sĩ Triệu dặn dò y tá vài câu, y tá liền rời đi.

Chẳng bao lâu, cô ấy mang khăn và chậu nước trở lại.

Lục Nghiễn nhúng khăn vào nước, cẩn thận lau mặt và tay cho vợ, đến khi cô hoàn toàn sạch sẽ mới dừng lại.

Làm xong, anh hỏi bác sĩ: “Bao lâu nữa cô ấy tỉnh lại?”

Bác sĩ Triệu nhìn anh: “Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa?”

Lục Nghiễn không trả lời.

Bác sĩ Triệu hiểu ra, bèn nói: “Về nhà uống thuốc đi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Lục Nghiễn đứng dậy, cầm chậu và khăn về nhà, uống hai viên thuốc rồi quay lại.

Bác sĩ Triệu lúc này mới lên tiếng: “Nhiều nhất là nửa tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh.”

Đúng lúc này, Tô Dương dẫn An An đến.

Vừa thấy mẹ nằm trên giường bệnh, An An lập tức nhào tới, nắm lấy tay cô, bật khóc: “Mẹ ơi!”

Sau đó, thằng bé ngấn nước mắt nhìn Lục Nghiễn, run rẩy hỏi: Ba ơi, mẹ có sao không?”

Lục Nghiễn xoa đầu con trai, nhẹ giọng: “Không sao. Bây giờ con nói cho ba biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

An An nghe hai chữ “không sao”, liền nín khóc, thút thít đáp: “Tất cả là do con. Vì con quá phấn khích nên không để ý đến dây cảnh báo. Mẹ là vì cứu con mới bị ngã xuống đó.”

Lục Nghiễn nhìn đôi mắt đỏ hoe của con trai, giọng điệu nghiêm khắc: “Vậy con biết mình sai ở đâu chưa?”

“Biết ạ!”

“Con muốn nhận hình phạt gì?” Lục Nghiễn hỏi.

Lần đầu tiên thấy bố nghiêm túc như vậy, An An sợ hãi bật khóc to: “Xin lỗi ba, con sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”

Tô Dương ôm lấy An An, nhíu mày nói: “Lục Nghiễn, cậu làm gì vậy? Nó vẫn còn là một đứa trẻ, cần gì phải nghiêm khắc thế? Chị dâu không sao rồi mà.”

Lục Nghiễn lạnh lùng nhìn anh ta: “Những chuyện khác tôi có thể bỏ qua, nhưng đây là sự cố an toàn. Nó phải nhớ kỹ. Đặt nó xuống.”

Tô Dương khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn đặt An An xuống. An An dụi mắt, mím môi nói: “Con… con không biết phải chịu hình phạt gì.”

“Để chú Tô dẫn con về phòng, quỳ gối tự kiểm điểm.”

Hình phạt này đối với trẻ con thời nay không hề nặng, nhưng trước nay Lục Nghiễn chưa từng lớn tiếng với con trai, nên An An hoảng sợ không biết làm gì.

Tô Dương cau mày: “Nó đã sợ đến mức này rồi, đứa trẻ thông minh như vậy, chỉ cần dạy dỗ thêm là được mà.”

Bác sĩ Triệu không nói gì. Nếu là con trai ông, chắc chắn ông đã đánh cho một trận nhớ đời. Tai nạn kiểu này có thể mất mạng chỉ trong chớp mắt!

Nếu không phải Lục Nghiễn đến kịp thời, lại có chuyên môn xử lý, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Lục Nghiễn lườm Tô Dương: “Lập tức dẫn An An đi.”

Tô Dương nhăn mặt: “Nhưng… nếu chị dâu tỉnh lại mà không thấy con thì sao?”

“Tôi sẽ giải thích.”

An An cũng biết lần này mình gây chuyện lớn, kéo nhẹ tay áo Tô Dương: “Dẫn con đi đi.”

Tô Dương thở dài, bế An An rời khỏi.

Về đến phòng, An An ngoan ngoãn quỳ xuống góc tường.

Tô Dương thấy vậy, không đành lòng: “An An, đừng quá nghiêm túc thế,ba con đâu có ở đây, lát nữa ba con đến rồi hẵng quỳ.”

An An lắc đầu, giọng khẽ khàng: “Ba đã giận lắm rồi, con không muốn làm ba giận thêm.”

Rõ ràng Xuân Nhi đã nhắc nhở nó không được chạy qua đó. Nhưng lúc nhìn thấy cỗ máy sắt kia, nó vẫn không kìm được mà lao đến…

 

Loading...