Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:07:58
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

111

Phùng Nhị Nhu ôm Nhị Nha vừa khám bệnh xong, bỗng có người hớt hải chạy đến bảo bác sĩ Triệu chuẩn bị cáng cứu thương, nói rằng công trường bị sập, có người bị chôn vùi bên trong. 

Lòng cô chợt thắt lại, vội vàng trả ba đồng tiền khám bệnh rồi lập tức quay về.

Về đến nhà, quả nhiên Xuân Nhi vẫn chưa về, cô sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, bèn ôm Nhị Nha chạy thẳng đến công trường. 

Ở đó, một đám đông đã vây kín, chen lấn thế nào cũng không vào được. 

Cô chỉ nghe thấy vài người xì xào bàn tán, nói rằng vợ của kỹ sư Lục ở viện nghiên cứu bị vùi dưới đống đổ nát.

Cô không biết vợ của kỹ sư Lục chính là Thẩm Thanh Nghi, chỉ nghe thấy không phải Xuân Nhi thì thở phào nhẹ nhõm, bế con gái quay về.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Xuân Nhi cũng về nhà, đôi môi bặm chặt, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.

Phùng Nhị Nhu lập tức hỏi: "Sao thế, Xuân Nhi?"

"Dì Thẩm suýt nữa thì chết!"

Phùng Nhị Nhu giật mình, bế Nhị Nha đứng bật dậy: “Ba của An An họ Lục à?"

Xuân Nhi mắt ngấn nước, gật đầu: "Vâng!"

"Thế… thế bây giờ dì ấy sao rồi?" Phùng Nhị Nhu chỉ gặp Thẩm Thanh Nghi một lần, nhưng chính lần đó, cô ấy đã không chút do dự móc ra mười đồng giúp con gái cô chữa bệnh.

Nói là mua lót giày, nhưng cô biết đó chỉ là một cái cớ đầy thiện ý.

Cả đời này, cô gặp được bao nhiêu người tốt đâu… sao lại…

Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của mẹ, Xuân Nhi vội vàng nói thêm: Ba An An đã cứu được dì ấy ra, đưa đến trạm y tế rồi."

Phùng Nhị Nhu nghe vậy, liền thở phào, lặp đi lặp lại: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Xuân Nhi thấy em gái nằm trong lòng mẹ mà không khóc, bèn hỏi: "Em gái đỡ chưa ạ?"

Phùng Nhị Nhu gật đầu: "Ừm!"

"Con đi nấu thuốc cho em, lát nữa ra cửa hàng mua bịch sữa bột."

Bác sĩ bảo Nhị Nha bị đầy hơi, lại thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cần đổi cách ăn uống.

Khám bệnh hết ba đồng, còn lại bảy đồng, một hộp sữa bột giá bốn đồng, vẫn dư dả.

Xuân Nhi phấn khởi nói: "Vậy là em có sữa uống rồi, không phải khóc suốt nữa, tuyệt quá!"

Cô bé vừa dứt lời, Lưu Dũng đã về.

Vừa vào cửa, hắn cởi bộ quần áo bẩn trên người, vứt mạnh lên ghế: "Sữa bột gì? Nhị Nha lại làm sao nữa?"

Xuân Nhi nhỏ giọng đáp: "Em không khỏe."

Cô bé rất thông minh, biết mẹ có tiền thì tuyệt đối không thể để bố biết.

Lưu Dũng bực bội: "Con gái thôi mà, có gì mà làm quá lên? Nhà ai chẳng sáu tháng là ăn cháo, ăn bột, mỗi nó là ăn rồi lại ói!"

Phùng Nhị Nhu mặt không chút cảm xúc, nhàn nhạt đáp: "Nhị Nha thiếu dinh dưỡng từ bé, dạ dày không tốt."

Lưu Dũng gằn giọng: "Là do cô vô dụng, không có sữa cho con bú, trách được ai?"

Lòng Phùng Nhị Nhu đã nguội lạnh từ lâu. Nhị Nha thiếu dinh dưỡng, vậy chẳng lẽ cô đủ chất sao?

Huống chi, bây giờ cô còn bị ép phải mang thai nữa.

Chỉ cần có một con đường sống, cô đã chẳng bám víu lấy người đàn ông này.

Thấy Phùng Nhị Nhu không đáp, Lưu Dũng quát lớn: "Đừng có bày cái mặt đó với tôi, mau đi nấu cơm đi!"

Nói rồi, hắn liếc sang Xuân Nhi: "Từ giờ không có việc gì thì đừng chạy đến công trường nữa, mấy người đó rảnh rỗi quá nên mới bày vẽ ra mấy thứ vớ vẩn!"

Hắn không nhìn Nhị Nha, chỉ biết thỉnh thoảng con bé hay chạy ra đó chơi.

Xuân Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, con biết rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-111.html.]

Vịt Trắng Lội Cỏ

Thấy Phùng Nhị Nhu vẫn chưa nhúc nhích, hắn đứng dậy định giật Nhị Nha khỏi tay cô, thì nhìn thấy một gói thuốc đặt trên bàn.

"Lọ thuốc này ở đâu ra? Mua cho ai uống?" Lưu Dũng trợn mắt quát.

Nhị Nha uống thuốc là chuyện không giấu được. Phùng Nhị Nhu cũng không định giấu, con bệnh thì phải đi khám, chuyện hiển nhiên như vậy, có gì mà phải giấu giếm?

"Nhị Nha uống. Con bé bị bệnh."

Lưu Dũng nhíu mày: "Phí tiền! Đừng có mới lên thị trấn mấy ngày mà học theo dân thành phố, hở chút là chạy ra trạm y tế. Cô còn thế nữa thì đừng mong lấy tám đồng tiền ăn mỗi tháng từ tôi!"

Nói rồi, hắn giật Nhị Nha từ tay vợ: "Mau đi nấu cơm, tôi đói lắm rồi! Cả ngày làm việc mệt c.h.ế.t đi được, về nhà còn chẳng có bữa cơm nóng mà ăn."

Phùng Nhị Nhu không thèm để ý, cầm thuốc vào bếp sắc. Đến khi thuốc sắc xong, cô bế Nhị Nha trở lại từ tay Lưu Dũng.

Lưu Dũng trừng mắt: "Cô chưa nấu cơm?"

"Đúng! Anh mà đói thì tự đi mà nấu!"

Lưu Dũng bật dậy, khuôn mặt đen sì vì tức giận: "Cô có ý gì? Có tin là tôi—"

Phùng Nhị Nhu ngẩng đầu, cắt ngang lời hắn: "Lưu Dũng, anh có giỏi thì đánh tôi đi! Đánh đi rồi tôi báo cáo lên lãnh đạo! Dù sao tôi cũng chẳng muốn sống với anh nữa rồi!"

Cô hừ lạnh: "Cái loại keo kiệt bủn xỉn như anh, xem có ai dám sinh con trai cho anh không!"

Xuân Nhi sợ hãi, vội vàng đẩy Lưu Dũng ra: "Bố đừng bắt nạt mẹ! Tiền mua thuốc cho em là một cô họ Thẩm cho. Cô ấy mua đế giày mẹ thêu!"

Lưu Dũng chẳng thèm để ý đến Xuân Nhi, vẫn nhìn chằm chằm Phùng Nhị Nhu: "Cô lừa ai đấy? Cái đế giày cô thêu, phụ nữ trong làng ai mà chẳng làm được? Đáng giá bao nhiêu mà đủ mua thuốc?"

Nói rồi, hắn lầm bầm chửi rủa rồi tự mình vào bếp nấu cơm. Nếu chuyện này là thật thì chứng tỏ người phụ nữ họ Thẩm kia đúng là đầu óc có vấn đề.

Lúc này, Thẩm Thanh Nghi nằm trên giường, toàn thân đau nhức như vừa bị vật nặng đè lên. Họng cô khô rát, có cảm giác như bị phủ đầy bụi.

Cô khẽ động đậy, lập tức có một bàn tay to đỡ lấy lưng cô, rồi nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng. Không cần mở mắt, cô cũng nhận ra hơi thở quen thuộc của người kia.

Cô vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, cố kiềm chế sự kích động: "Bác sĩ Triệu… bác sĩ Triệu…"

Đến khi mở mắt, cô thấy bác sĩ Triệu đã ngồi bên cạnh, tháo mặt nạ dưỡng khí cho cô rồi hỏi: "Còn nói chuyện được không?"

Cô cố gắng phát ra âm thanh, mãi mới ép ra được một từ: "Được!"

Ngừng một lát, cô lại khàn khàn nói: "Nước…"

Bác sĩ Triệu không vội, vẫn tiếp tục kiểm tra. Trong khi đó, Lục Nghiễn sốt ruột đến mức gần như gắt lên: "Cô ấy bảo muốn uống nước, ông không nghe thấy à?"

Bác sĩ Triệu bất đắc dĩ gật đầu: "Nghe rồi! Nhưng cô ấy không c.h.ế.t khát được đâu!"

Thẩm Thanh Nghi nhìn Lục Nghiễn, thấy anh đang ôm mình rất cẩn thận. Khuôn mặt luôn ôn hòa của anh lúc này lại đầy vẻ mệt mỏi và căng thẳng.

Tim cô bất giác nhói lên, giọng khàn đặc gọi tên anh: "Lục Nghiễn…"

Anh lập tức cúi đầu nhìn cô: "Em khó chịu à? Đừng nói gì cả, anh đi lấy nước cho em!"

Nói rồi, anh cẩn thận đặt cô nằm xuống.

Bác sĩ Triệu lắc đầu: "Tôi còn chưa kiểm tra xong!"

Nếu là người khác thì ông đã nổi giận từ lâu rồi! Ai bảo người ta là "bộ não quý báu" quốc gia chứ?

Nhưng nghĩ lại chuyện Lục Nghiễn bình tĩnh cứu người chỉ trong mười phút bằng phương pháp chuẩn xác nhất, ông lại nhịn xuống, bỏ qua cho lần này.

Nhanh chóng kiểm tra xong, ông vừa ngẩng lên đã thấy Lục Nghiễn bưng một cốc nước trở lại.

Lục Nghiễn đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào n.g.ự.c mình, sau đó liếc bác sĩ Triệu một cái rồi mới đưa cốc nước lên miệng cô.

Thẩm Thanh Nghi uống một hơi hết nửa cốc nước.

Bác sĩ Triệu đột nhiên lên tiếng: "Nếu tôi bảo cô ấy không được uống thì sao?"

Anh ta vốn là người không nghe theo lời bác sĩ, nhưng không biết có dám xem nhẹ sức khỏe của vợ mình không.

Lục Nghiễn đặt cốc xuống: "Nếu không được uống, đáng lẽ ông phải ngăn lại từ trước."

Thẩm Thanh Nghi cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều, đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: "An An đâu?"

 

Loading...