Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-04-14 13:43:42
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
112
Lục Nghiễn mím môi, khẽ nói:
“Anh đã bảo Tô Dương dẫn thằng bé về quỳ gối chịu phạt rồi.”
Thẩm Thanh Nghi vội vàng giãy khỏi vòng tay của Lục Nghiễn:
“Nó vừa nãy bị dọa sợ đến thế rồi, giờ còn… còn như vậy nữa…”
Cô hiểu ý của Lục Nghiễn. Khi đó chính cô cũng sợ đến mức hồn bay phách tán, căn bản chẳng kịp nghĩ đến sự an toàn của bản thân.
Nhưng từ khi đưa An An ra đời đến giờ, cô chưa từng phạt con trai một lần nào.
“Làm sai thì phải chịu phạt, để nó nhớ lâu một chút.”
Khi Lục Nghiễn nói câu này trước mặt cô, trong lòng thật ra chẳng có chút tự tin nào.
Dù sao An An cũng là do một tay cô nuôi lớn, lại còn dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ đứa bé ấy.
Thẩm Thanh Nghi im lặng, tình cảm khiến cô không nỡ, nhưng lý trí thì lại đồng tình với cách làm của anh.
Thấy cô không nói gì, Lục Nghiễn dịu giọng hỏi:
“Em còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Cũng hơi nhức mỏi, không nghiêm trọng lắm.”
Nói xong, Thẩm Thanh Nghi lại hỏi:
“Là anh cứu em lên à?”
Mặc dù lúc ấy cô bất tỉnh, nhưng vẫn còn cảm giác mơ hồ.
Lục Nghiễn khẽ gật đầu: “Ừ.”
Rồi anh đưa tay đỡ cô nằm xuống:
“Nếu khó chịu thì cứ nằm nghỉ đi. Anh đợi lát nữa sẽ về xem An An.”
Bác sĩ Triệu lên tiếng:
“Đồng chí Thẩm Thanh Nghi nghỉ thêm một lúc nữa là có thể về rồi.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ Triệu.”
Cô lễ phép cảm ơn.
Bác sĩ Triệu cười bảo:
“Cô nên cảm ơn chồng mình ấy, may mà cậu ta gan to lại đầu óc tỉnh táo, nếu không thì giờ cô ra sao cũng khó mà nói được.”
Thẩm Thanh Nghi quay sang nhìn Lục Nghiễn, ánh mắt vừa mềm mại vừa phức tạp.
Đúng lúc đó, Lục Nghiễn cũng nhìn sang cô. Bốn mắt chạm nhau, cô khẽ co người lại, vừa động đậy liền nhận ra bàn tay mình đang bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay to lớn.
Cô khẽ rút tay về, nhưng phát hiện Lục Nghiễn chẳng hề có ý buông ra.
Lần nữa chạm vào ánh mắt anh, cô liền nghe anh hỏi bác sĩ:
“Bữa tối cô ấy có thể ăn gì?”
Bác sĩ Triệu không ngờ cậu nhóc này lại chu đáo đến thế:
“Ăn chút cháo thôi.”
Thẩm Thanh Nghi ngẩng đầu nhìn quanh:
“Lục Nghiễn, anh có thấy túi xách của em đâu không?”
Lúc này Lục Nghiễn mới buông tay cô ra, quay người lấy chiếc túi phía sau đưa cho cô.
Thẩm Thanh Nghi nhận lấy, phát hiện trên túi còn vết nước lau qua, lúc này mới nhận ra, rơi xuống cái hố kiểu đó thì trên người làm gì còn chỗ nào sạch sẽ nữa.
Thế mà tay chân cô lúc này lại sạch bong, quần áo dù còn mùi bụi đất nhưng không thấy có vết bùn lầy rõ rệt.
Lục Nghiễn đối với cô lại tỉ mỉ đến vậy.
Thẩm Thanh Nghi mở túi, thấy tiền và cả đôi lót giày vẫn còn nguyên, cuối cùng cũng thấy yên lòng.
Ngồi nghỉ thêm một lát, Lục Nghiễn nhìn đồng hồ, rồi ngồi xuống mép giường, quay lưng lại phía cô:
“Đến giờ rồi, anh cõng em về.”
Thẩm Thanh Nghi nghỉ ngơi một lúc, thể lực thật ra cũng đã khôi phục kha khá:
“Anh cũng mệt rồi, em có thể tự đi, anh đỡ em là được.”
Lục Nghiễn vẫn bất động:
“Lên đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng không có chút gì là để thương lượng.
Thẩm Thanh Nghi do dự một chút, rồi ngồi dậy, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Lục Nghiễn đứng dậy, cánh tay luồn qua đầu gối cô, bế cô lên lưng vững vàng.
Đôi vai rộng và rắn chắc của người đàn ông, khiến Thẩm Thanh Nghi không kìm được mà tựa má lên vai anh.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác an toàn và thư thái chưa từng có.
Anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, trên người hầu như chẳng có mùi gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-112.html.]
Nhưng Thẩm Thanh Nghi lại cảm nhận rõ ràng một mùi hương nhàn nhạt, phảng phất mà rất riêng của anh.
Là một mùi hương sạch sẽ, tinh khiết, không lẫn bất kỳ tạp chất nào, là mùi hương độc nhất thuộc về anh.
Cô bỗng nhớ tới ngày xưa, lúc anh ngồi cạnh cha mình, mặc một chiếc sơ mi xanh nhạt đã bạc màu vì giặt nhiều, làn da trắng lạnh, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt cụp xuống chăm chú phân tích số liệu ba cô đưa, khóe môi cong nhẹ, từng cử chỉ đều như tranh vẽ — tựa như ngọn núi sau cơn mưa, như mặt hồ thu trong vắt.
Lúc ấy, cô chợt hiểu vì sao dù biết anh đã có bạn gái, các bạn nữ trong lớp vẫn cam tâm tình nguyện bị anh lạnh lùng từ chối.
Anh đối với cô cũng từng lạnh nhạt như thế. Có lần ba cô bận việc, đưa bài kiểm tra toán của cô cho Lục Nghiễn:
“Chỗ này có hai câu bài tập, cháu giảng cho con bé,chú đi họp một lát.”
Đó là lần Thẩm Thanh Nghi thi toán được điểm cao nhất — chín mươi điểm.
Ba cô có một thói quen, bất kể cô thi tốt hay kém, ông sẽ không phê bình cũng chẳng khen ngợi, chỉ lặng lẽ chọn ra những câu sai để giảng lại một lượt. Lần này cũng không ngoại lệ.
Lục Nghiễn nhận lấy bài kiểm tra, lướt qua một lượt. Tuy không nói gì, nhưng vẻ ngạc nhiên trong mắt anh khiến Thẩm Thanh Nghi không nhịn được hỏi:
“Làm sao vậy?”
Anh kẹp lấy cây bút bên cạnh bằng những ngón tay thon dài, rồi từ một góc độ khác, phân tích ra năm bước — mà điều đáng nói là, anh không phân tích câu sai trong đề, mà lại tự ra một câu hỏi khác.
“Em hiểu được logic của câu bài gốc này, sau đó sửa lại mấy câu sai còn lại là ổn.”
Chữ viết của anh mạnh mẽ, dứt khoát, từng nét bút tràn đầy sức sống, không hề vướng víu. Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh nhạt và trầm tĩnh của anh.
Thẩm Thanh Nghi nhìn chằm chằm câu hỏi ấy, rồi ngu ngơ lắc đầu.
Lục Nghiễn bất giác thở dài một tiếng, có phần thiếu kiên nhẫn:
“Không hiểu à?”
“Ừm!”
Anh khẽ nhíu mày, đổi sang cách giảng khác, lần này còn vừa phân tích vừa chia nhỏ từng bước và kiểm tra lại tại chỗ.
Ai ngờ Thẩm Thanh Nghi vẫn không hiểu nổi, còn chủ động đề nghị:
“Anh cứ giảng mấy câu sai trong bài thi đi, như ba em ấy.”
Cô nhìn thấy rõ sắc mặt Lục Nghiễn tối sầm lại trong nháy mắt.
Lúc đó, Lục Nghiễn cuối cùng cũng hiểu vì sao giáo sư dù có thể giảng rõ ràng hơn, nhưng vẫn luôn chọn cách đơn giản nhất…
Nghĩ đến đó, sắc mặt anh giống như sắp nôn ra máu, khiến Thẩm Thanh Nghi lúc ấy bật cười thành tiếng.
Giờ phút này, trên lưng Lục Nghiễn, cô bỗng cảm thấy anh thật nhẹ nhàng và ấm áp.
Anh bất giác nhớ lại cảm giác lần đầu ôm cô vào lòng, hai tai đỏ lên mà chính mình cũng không phát hiện.
Nghe thấy tiếng cười của cô, lại cứ ngỡ mình bị phát hiện đang thầm nghĩ linh tinh, liền vội hỏi:
“Sao thế?”
Thẩm Thanh Nghi bỗng có chút tò mò, không khỏi hỏi:
“Em vừa nhớ lại một chuyện cũ, thấy buồn cười thôi.”
Lục Nghiễn thở phào:
“Chuyện gì?”
Cô kể lại lần anh giảng bài giúp cô, rồi hỏi:
“Lúc đó anh có thấy em rất ngốc không?”
Lục Nghiễn mím môi:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Không, chỉ cảm thấy làm giáo sư thật không dễ dàng. Cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con là An An.”
Nói xong, phía sau bỗng im bặt.
Lục Nghiễn bỗng thấy bất an.
Rõ ràng anh đã nói bằng cách uyển chuyển như vậy rồi, cô sẽ không nhận ra đâu nhỉ?
Hơn nữa, anh thật sự rất biết ơn vì vợ mình đã sinh ra An An, nếu không anh cũng phải giảng bài như giáo sư, chẳng khác gì hành xác…
Dĩ nhiên là Thẩm Thanh Nghi nghe ra.
“Em… giận rồi à?” Lục Nghiễn lại dè dặt hỏi.
Thẩm Thanh Nghi xoay mặt khỏi vai anh:
“Không có!”
Cô không yếu đuối đến mức ấy.
Lục Nghiễn vừa không muốn cô nghĩ mình nói dối, lại vừa sợ làm cô buồn.
“Anh định phạt An An bao lâu?” Thẩm Thanh Nghi chuyển chủ đề.
Thấy cô lại tựa má vào vai mình, Lục Nghiễn bước chậm rãi:
“Xem thái độ của nó thế nào đã.”
Tính cách của An An anh hiểu rõ, nhiều khi chỉ cần nhắc nhẹ là thằng bé đã hiểu.
Lần này phạt nặng một chút, chắc chắn sẽ nhớ kỹ.
Nhưng anh sẽ không nói về nhà là giải phạt ngay, nếu không vợ anh nhất định bắt anh quay lại ngay lập tức.
Thẩm Thanh Nghi hoàn toàn không biết những toan tính nho nhỏ này trong đầu anh.
Lục Nghiễn bước đi rất vững, nhẹ nhàng. Ánh hoàng hôn dần buông xuống, ráng chiều phủ đầy người họ, kéo bóng hai người dài thướt tha trên con đường nhỏ.