Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-04-14 13:44:32
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
114
"Cô ấy có đến kinh thành không?" Thẩm Thanh Nghi không kìm được mà hỏi.
Phùng Nhị Nhu gật đầu.
"Có, dắt theo hai đứa con cùng đi."
"Rồi sau đó thì sao?"
"Chưa từng quay về nữa. Người nhà cô ấy cũng từng tìm đến nhưng không tìm được."
Nghe xong câu chuyện, tâm trạng Thẩm Thanh Nghi trở nên vô cùng phức tạp.
"Cô ấy tên là gì?"
"Vương Xuân Hoa."
Nghe thấy cái tên này, tia hy vọng vừa lóe lên trong lòng Thẩm Thanh Nghi lập tức vụt tắt. Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, lại hỏi thêm một câu.
"Trong làng mình có ai tên là Hà Hương Thảo không?"
Phùng Nhị Nhu lắc đầu, trả lời rất chắc chắn.
"Không có."
Dù có chút thất vọng nhưng Thẩm Thanh Nghi vẫn chân thành cảm ơn.
"Cảm ơn chị."
"Ôi, có gì đâu mà cảm ơn." Phùng Nhị Nhu nhìn nét mặt cô từ tràn đầy mong đợi chuyển sang mất mát, lại hỏi:
"Tiểu Thẩm, cô tìm người tên Hà Hương Thảo, là có chuyện quan trọng gì à?"
Khóe môi Thẩm Thanh Nghi khẽ cong lên một nụ cười mỏi mệt.
"Thật ra cũng không có gì to tát. Mấy năm trước, tôi từng thấy loại đế lót giày này ở một phiên chợ trong kinh thành. Thấy đẹp nên mua một đôi tặng cho cha. Ông dùng thấy thích, thoải mái lắm. Nhưng lúc quay lại muốn mua thêm thì quầy hàng đó đã dẹp mất rồi."
"Tôi hỏi thăm mới biết bà ấy tên là Hà Hương Thảo, còn nghe người ta nói bác ấy sẽ không quay lại nữa. Hồi đó tôi tiếc lắm."
Cô chỉ tiện miệng bịa ra một lý do.
Phùng Nhị Nhu bật cười.
"Vậy vừa rồi cô định sang nhà tôi là để nhờ tôi làm cho ba cô một đôi khác sao?"
Thẩm Thanh Nghi sững người một chút, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
"Ba tôi mất rồi, giờ tôi muốn làm cho chồng tôi vài đôi."
Vừa nãy chỉ nghĩ đến việc hỏi han, nên quên mất phải chuẩn bị một lý do hợp lý.
Phùng Nhị Nhu gật đầu đồng ý.
"Được, chồng cô đi giày size bao nhiêu? Có cần gấp không?"
"Size bốn mươi ba, không gấp đâu. Khi nào chị có thời gian thì làm nhé, bọn tôi sẽ ở đây đến hết thời gian công trình."
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Nghi liền thấy Lục Nghiễn đứng ở cửa.
An An cũng trông thấy, vội vàng chạy tới kéo tay anh, hào hứng giới thiệu với Xuân Nhi.
"Đây là ba tớ!"
Mắt Xuân Nhi mở to tròn xoe, ngỡ ngàng kêu lên.
"Wow, ba em cao thật đó, lại còn đẹp trai nữa!"
Lúc trưa đông người, cô bé không kịp nhìn rõ ba của An An trông thế nào.
Phùng Nhị Nhu hơi ngại, kéo nhẹ tay con gái.
"Con gái nhỏ đừng nói linh tinh, thật ngại quá."
Thẩm Thanh Nghi mỉm cười.
"Không sao đâu. Cô bé có mắt nhìn đấy chứ."
Lục Nghiễn nghe thấy câu đó, khóe môi khẽ cong lên một chút, sau đó thoải mái bước vào phòng, khẽ gật đầu chào Phùng Nhị Nhu rồi ngồi xuống cạnh Thẩm Thanh Nghi.
An An bĩu môi, nhìn sang Xuân Nhi, nói nhỏ:
"Mọi người đều nói tớ giống ba tớ đấy."
Xuân Nhi bĩu môi, lúc nãy gặp ba cậu bé còn chưa kịp ngạc nhiên gì, bây giờ đã tranh phần rồi, thật là không công bằng.
Cô bé tròn xoe đôi mắt đen nhánh nhìn An An một lúc.
"Em cũng đẹp, nhưng chưa đẹp được như ba em."
Cô bé không biết phải nói sao, chỉ biết diễn tả như vậy.
An An không chịu thua.
"Lớn lên em sẽ đẹp như vậy thôi."
Thẩm Thanh Nghi nhìn hai đứa nhỏ tranh luận chuyện này mà thấy buồn cười, khóe miệng vẫn cong cong.
Phùng Nhị Nhu thì lại hơi lo, sợ hai đứa nhỏ cãi nhau thật.
Cô kéo tay Xuân Nhi đứng dậy.
"Chúng tôi về trước nhé. Đế lót giày năm ngày nữa tôi mang sang."
"Vâng." Thẩm Thanh Nghi xoay người, cầm giỏ trứng trên bàn dúi vào tay Xuân Nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-114.html.]
"Nhà tôi không nấu ăn, mang về nhà các cháu ăn nhé."
Xuân Nhi có chút do dự, chưa kịp nhận lấy.
"Dì ơi, vậy dì đem luộc lên cho An An ăn chơi đi."
Ánh mắt thèm thuồng của cô bé nhìn giỏ trứng, Thẩm Thanh Nghi nhìn là thấy ngay. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng treo lại cái giỏ vào tay cô bé.
"An An có đồ ăn vặt rồi, lại không thích trứng luộc nữa đâu. Cháu mang về ăn nhé."
Xuân Nhi nghe xong, quay đầu nhìn mẹ, Phùng Nhị Nhu gật đầu.
"Không cảm ơn dì đi à?"
"Cháu cảm ơn dì ạ." Xuân Nhi ngọt ngào cười, xách giỏ trứng vui vẻ đi ra ngoài.
Ba người rời đi rồi, Lục Nghiễn mới lên tiếng.
"Nấu cháo nên phải đợi khoảng hai mươi phút nữa mới ăn được."
"Vâng."
Lúc này Tô Dương mới từ trong phòng đi ra, xoa bụng rồi nhìn An An cười.
"Chú đói bụng quá, An An cho chú xin chút đồ ăn vặt lót dạ được không?"
Anh ngồi trong phòng, nghe rõ mồn một câu chuyện giữa mấy người ngoài phòng khách.
"Được ạ!" An An cảm thấy chú này rất thân thiện với mình, nên cũng vui vẻ chia sẻ.
Cậu bé chạy vào phòng, lấy bánh quy và sôcôla ra đưa cho Tô Dương.
"Sôcôla con cho chú hết, bánh quy thì chú ăn ít thôi nhé."
Tô Dương nhận lấy sôcôla, vừa nhìn vỏ đã thấy biết là đồ xịn, chữ toàn phồn thể với tiếng Anh.
"Sao vậy?"
"Mẹ bảo trẻ con ăn ngọt nhiều sẽ bị sâu răng." An An nói rất thật thà.
Tô Dương cười tít mắt, cảm động vô cùng. Hồi anh còn nhỏ, có một viên kẹo đã vui phát điên, đây lại là sôcôla hẳn hoi.
"Không cho ăn mà còn mua làm gì chứ?" Tô Dương vừa bóc vỏ vừa lẩm bẩm.
An An cười toe.
"Không phải mẹ mua đâu, là chú Hạ mua cho con đó."
Nghe đến đây, ánh mắt Lục Nghiễn không khỏi liếc sang hộp sôcôla trên tay Tô Dương. Người kia đúng là có để tâm thật.
Thẩm Thanh Nghi thì không để ý gì, quay sang nhắc nhở An An.
"Không được cho hết cho chú Tô, để lại một ít cho Xuân Nhi nữa nhé."
Vừa nhắc tới Xuân Nhi, An An liền thay đổi chủ ý, quay sang nói với Tô Dương.
"Chú ơi, hộp này có mười lăm viên, chú lấy ra năm viên thôi, con để lại cho bạn."
Lúc ở trong phòng, Tô Dương nghe hết tám, chín phần cuộc trò chuyện giữa Thẩm Thanh Nghi và người phụ nữ họ Phùng, trong lòng cứ cảm thấy... Thẩm Thanh Nghi đối xử với chị ta có phần đặc biệt.
Chỉ vì muốn làm cho Lục Nghiễn hai đôi đế lót giày, Thẩm Thanh Nghi đã phải đi dò hỏi cả một vòng lớn, kết quả còn khiến anh vô tình phải nghe trọn một câu chuyện chẳng mấy vui vẻ. Câu chuyện nghe xong khiến tâm trạng anh cũng tụt dốc theo.
Phải ăn tí đồ ngọt mới có thể xoa dịu tinh thần được. Anh vừa nghĩ vừa đưa tay, lấy ra năm viên sôcôla rồi bỏ vào tay An An.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Tô Dương thấy Lục Nghiễn lâu lâu lại liếc nhìn hộp đồ ăn vặt trên tay mình, liền hỏi:
"Cậu cũng muốn ăn một viên à?"
Lục Nghiễn không hề thích đồ ngọt.
"Không cần."
Tô Dương rút tay về, tự mình ăn một cách sung sướng. Đúng lúc đó, người đưa cơm tới nơi.
Đợi bày biện xong, bốn người mỗi người ngồi một góc bàn. Tô Dương gọi hai món: cá kho và sườn hấp, ba món còn lại đều là món chay nhẹ nhàng.
Một nồi cơm nhỏ bằng thép, thêm một bình cháo nhỏ.
Thẩm Thanh Nghi múc cho mình một bát cháo, rồi ngồi sang một bên, thong thả ăn.
Lục Nghiễn liếc Tô Dương một cái:
"Ăn xong thì sang chỗ Hồng Chu, sắp xếp mấy nhóm số liệu. Sáng mai tôi cần dùng."
Tô Dương vừa định gắp đồ ăn, tay khựng lại:
"Gì cơ, tôi có việc rồi."
"Việc gì?" Lục Nghiễn không thèm ngẩng đầu lên.
"Hôm nay có sao băng, tôi phải đi xem."
"Chỗ bãi cỏ ở đầm lau đã có người rồi."
"Không thể nào! Vị trí đó là tôi tính toán ra được mà, đâu có mấy ai biết…" Nói đến đây thì bỗng hiểu ra. Anh ta tiếp tục gắp đồ ăn.
"Biết rồi, biết rồi."
Ban đầu kể với Lục Nghiễn, anh tỏ ra chẳng hứng thú gì. Còn nói nào là cầu nguyện dưới sao băng chẳng có cơ sở khoa học, rồi mấy vệt sáng họ nhìn thấy toàn là ánh sáng từ hàng vạn năm trước, nghe chẳng lãng mạn chút nào.
Những điều đó Tô Dương chẳng lẽ không biết?
Nhưng nghĩ lại, chắc là do anh ta lỡ miệng nói một câu: “Nhưng vợ tôi thấy rất lãng mạn,” nên cái người mặt lạnh này mới chịu thay đổi ý định đấy chứ gì.