Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-04-14 13:44:49
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
115
Ăn cơm xong, Tô Dương rất biết điều mà rút lui.
Vị trí đẹp nhất đã bị chiếm, vẫn còn những phương án dự phòng khác, dù sao anh cũng quyết không đi tìm Hồng Chu làm thêm giờ đâu.
Trời tối hẳn, Lục Nghiễn ngẩng cổ tay nhìn đồng hồ, rồi quay sang nói với Thẩm Thanh Nghi:
“Anh đưa em và An An đi ngắm sao băng nhé.”
Thẩm Thanh Nghi còn chưa kịp mở miệng, An An đã nhảy dựng lên vì phấn khích:
“Dạ được ạ!”
Thằng bé lớn vậy rồi còn chưa từng thấy mưa sao băng bao giờ.
Nhìn con trai vui đến vậy, Thẩm Thanh Nghi mỉm cười gật đầu với Lục Nghiễn:
“Em đi thay đôi giày.”
Nói rồi cô lấy từ trong thùng hành lý ra một đôi giày vải bộ đội màu xanh rêu, mang vào.
Thay giày xong, ba người cùng ra ngoài, khóa cửa lại rồi khởi hành.
Thẩm Thanh Nghi và Lục Nghiễn, một trái một phải nắm tay An An, thong thả bước đi trên con đường nhỏ.
Tối nay bầu trời đầy sao, sáng rực như từng viên ngọc quý đính trên dải ngân hà, vầng trăng giữa trời tỏa ra ánh sáng mờ bạc dịu dàng.
Gió đêm phảng phất chút lành lạnh, Thẩm Thanh Nghi đưa tay vén tóc bị gió thổi loạn, vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Dáng người cao ráo thẳng tắp, ánh trăng chiếu lên người anh, tựa như phủ một lớp ánh bạc dịu nhẹ, vừa thanh khiết vừa trầm lặng.
“Thanh Nghi,” Lục Nghiễn đột nhiên mở lời, “về lại kinh đô, anh định xin nghỉ phép một tuần, được không?”
“Nếu xin được, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, có thời gian chơi với An An.”
“Anh cũng muốn dành thời gian cho em nữa.”
Hàng mi dài của Thẩm Thanh Nghi khẽ run lên hai cái, cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sáng hơn cả sao trời của anh. Cô thoáng chần chừ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Ý của Lục Nghiễn quá rõ ràng rồi, cô cũng không muốn phá hỏng bầu không khí.
Chỉ nhẹ nhàng cụp mắt xuống, rồi đổi chủ đề:
“Lục Nghiễn, lát nữa khi em ước, anh và An An đừng nói gì được không?”
Lục Nghiễn gật đầu.
An An cuối cùng cũng lên tiếng:
“Con không nói đâu, không thì các ngôi sao sẽ không nghe thấy lời ước trong lòng con mất.”
Thẩm Thanh Nghi bật cười:
“Còn chưa bắt đầu mà đã nghiêm túc rồi đấy!”
An An lắc tay cô hai cái,
“Mẹ, mẹ có muốn biết trước điều ước của con không?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Con đừng nói thì hơn, nói ra là không linh đâu.” Thẩm Thanh Nghi dịu dàng dỗ dành nhìn gương mặt non nớt của con trai.
Cứ thế, ba người dắt nhau đi một cách thong thả, cuối cùng cũng tới được bãi cỏ chuyên để quan sát sao.
An An đứng trên thảm cỏ, ngẩng đầu nhìn lên trời, không kìm được mà thốt lên:
“Woa, sao ở đây đẹp thật đấy! Đây là lần đầu tiên con thấy bầu trời sao đẹp thế này. Ba mẹ, lúc nhỏ hai người từng thấy mưa sao băng chưa?”
“Chưa từng.” Lục Nghiễn đáp, vì hồi nhỏ chẳng ai nói cho anh biết khi nào thì sao băng sẽ xuất hiện.
Thẩm Thanh Nghi ngước nhìn bầu trời đêm mênh mông, lòng chợt lặng đi:
“Mẹ từng thấy rồi, lúc đó mẹ còn ước một điều.”
“Có thành sự thật không ạ?”
Thẩm Thanh Nghi khẽ buồn:
“Thành rồi.”
“Thành rồi mà không vui sao?” An An ngơ ngác không hiểu.
“Bởi vì chỉ có một cơ hội, mẹ lại ước sai mất rồi.”
An An mở to đôi mắt nhìn cô:
“Vậy lần này không được sai nữa đâu mẹ.”
“Ừ! Lần này nhất định sẽ không sai.”
Mẹ con vừa dứt lời, phía xa bầu trời đột nhiên lóe lên một vệt sáng dài, như pháo hoa lướt qua.
“Có sao băng kìa!” Lục Nghiễn nhắc.
Hai mẹ con đồng loạt chắp tay, đặt lên cằm, nhắm mắt lại, trông vô cùng thành kính.
Lục Nghiễn trước giờ luôn cho rằng mấy thứ này là mê tín phong kiến, nhưng khoảnh khắc này lại thấy... đẹp thật.
Anh lúng túng làm theo họ.
Một lúc sau, nghe thấy vợ nhẹ nhàng nói:
“Xong rồi!”
An An cũng thở phào một hơi, Lục Nghiễn mới buông tay, ngồi xuống bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-115.html.]
“Lần này mẹ ước gì vậy?” An An tò mò.
Thẩm Thanh Nghi mỉm cười:
“Không phải mẹ đã nói rồi sao? Nói ra là không linh nữa đấy.”
An An chu môi, vẻ không cam tâm:
“Vậy... mẹ có thể kể cái điều ước đã thành hiện thực không?”
Thẩm Thanh Nghi nghĩ một lúc:
“Cũng được, là... khi lớn lên có thể thực hiện được ước mơ của mình.”
An An chớp chớp mắt, tâm trạng bỗng có chút không vui. Thẩm Thanh Nghi hỏi:
“Sao thế, con sao vậy?”
“Con… con cũng ước giống mẹ… liệu có phải cũng ước sai rồi không?”
Thẩm Thanh Nghi bật cười:
“Con sẽ không đâu, vì bố mẹ đã giúp con bù lại những điều ước quan trọng hơn rồi.”
An An chần chừ một chút rồi lại hỏi:
“Thế mẹ có thể nói mấy điều ước quan trọng ấy là gì không?”
Thẩm Thanh Nghi dở khóc dở cười:
“Nói ra thì không linh nữa mà.”
“Thế thì... điều ước của con có còn linh không?”
Lục Nghiễn đưa tay kéo tay con trai qua, nhẹ giọng nói:
“Mẹ nói rồi, mẹ đã ước thay con những điều thật quan trọng. Chỉ cần con không hỏi, thì nó sẽ linh.”
Thực ra anh cũng rất muốn biết vợ mình đã ước điều gì.
Quả nhiên, An An không hỏi nữa.
Sao băng đã rơi xong, chỉ còn lại bầu trời sao lặng lẽ. Thẩm Thanh Nghi nhìn đồng hồ:
“Chúng ta về thôi, còn phải tắm nữa.”
Ba người về đến nhà, Lục Nghiễn đưa An An đi tắm trước.
Thẩm Thanh Nghi thì ra hiên nhà thu quần áo cả ba người, rồi đem đồ của Lục Nghiễn và An An về từng phòng riêng.
Sau đó cô quay lại sắp xếp quần áo của mình, phát hiện thiếu mất một chiếc áo lót, gương mặt liền thoáng nhăn lại.
Lục Nghiễn tắm xong, thấy An An đã ngủ say, liền đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Thanh Nghi đang ngồi ngẩn người trên sofa, tay vẫn cầm mớ quần áo. Anh khẽ bước tới, ngồi đối diện cô:
“Sao vậy?”
Thẩm Thanh Nghi hơi do dự, cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng vẫn quyết định tắm xong rồi từ từ suy nghĩ tiếp:
“Để em tắm cái đã, lát nữa nói với anh.”
Nói rồi cô lại đi tới va-li lấy thêm một chiếc áo lót, bước vào phòng tắm.
Lục Nghiễn nghe thấy tiếng cửa nhà tắm đóng lại, liền lấy món quà giấu sau lưng đặt lên bàn, đóng hết cửa phòng khách, bật công tắc, rồi ngồi xuống sofa chờ vợ.
Anh không chắc vợ mình có thích món quà này không, trong lòng thấp thỏm lo lắng.
Thẩm Thanh Nghi tắm xong, sợ đánh thức con, nên từng động tác đều rất nhẹ nhàng. Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy đèn phòng đã tắt, đến khi tắt luôn đèn trong nhà tắm, mới phát hiện từng chấm sáng nhiều màu lấp lánh từ ngoài phòng khách hắt vào.
Cô ngạc nhiên nhìn quanh, không thấy Lục Nghiễn đâu.
Hiếu kỳ bước ra phòng khách, toàn thân cô như bị đóng băng tại chỗ — cả căn phòng ngập tràn ánh sáng lấp lánh, sao trời phủ đầy tường, ghế sofa, mặt bàn… năm màu bảy sắc như một đại dương sao dưới đáy biển.
Lục Nghiễn đang ngồi trên sofa, bất động, ánh sáng phản chiếu trên người anh, trên mặt anh, như thể chính anh cũng là một phần trong dải ngân hà ấy — vừa mơ mộng vừa chân thực.
Anh ngoắc tay với cô:
“Lại đây.”
Thẩm Thanh Nghi vẫn còn ngây người, chân như không tự chủ bước lại gần, ngồi xuống trước mặt anh:
“Lục Nghiễn… cái này tên là gì? Anh mua ở đâu vậy?”
Lục Nghiễn mỉm cười:
“Hiện tại thế giới chưa có ai bán cái này. Còn tên gọi... em thích thì đặt đi.”
Thẩm Thanh Nghi ngẩn người:
“Em đặt à?”
Lục Nghiễn gật đầu:
“Thích không?”
“Thích chứ, đẹp lắm.” Nghĩ đến lời anh nói không phải mua, cô liền mạnh dạn đoán:
“Là anh tự làm hả?”
“Ừ, tặng em!”
Là phụ nữ, lại là một người cảm tính, dù món quà này chẳng phải thứ đắt tiền, nhưng có người bỏ công nghĩ ra, tự tay làm ra, làm sao cô không cảm động cho được?
“Lục Nghiễn…” Thẩm Thanh Nghi nhìn vào ánh mắt nóng rực của anh, khẽ gọi một tiếng, còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh cúi xuống… hôn mất rồi.