Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 78
Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:48:28
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
78.
Tô Dương như thể vừa nghe được một tin động trời, "Chuyện này là từ bao giờ vậy?"
Lục Nghiễn không trả lời, chỉ nhàn nhạt đuổi khách, "Cậu mau đi đi, có diễn hí kịch thì gọi tôi, không có thì khỏi."
Tô Dương lại lần nữa nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, đúng là sở thích kỳ lạ, "Mười hai giờ đừng quên xuống nhà ăn đấy."
Nói xong liền rời đi.
Ở phía sau sân khấu, trong phòng hóa trang, Vương Tư Tư đang ngồi trước gương.
Lớp trang điểm trên gương mặt cô vừa ngọt ngào vừa rạng rỡ, làn da trắng nõn không chút tì vết.
Hôm nay cô ta là nhân vật chính, anh nhất định sẽ nhìn thấy cô ta.
Cô ta là một trong những nghệ sĩ biểu diễn của đoàn nghệ thuật quân đội ở thủ đô, hơn nữa còn là trụ cột của đoàn.
Khi nghe tin sẽ có một nhóm nghệ sĩ đến Yến Châu để biểu diễn văn nghệ cho các nhà khoa học nghiên cứu, cô ta đã lập tức ghi danh ngay khi nhìn thấy danh sách những người tham gia.
"Tiểu Tư à, không ngờ cậu cũng chịu đến nơi xa xôi, gian khổ thế này đấy!" Một người bạn ngồi bên cạnh tán thưởng.
Vương Tư Tư là nhân vật quan trọng của đoàn, bình thường chỉ hoạt động ở thủ đô, thỉnh thoảng còn được lên truyền hình.
Cô ta mỉm cười, "Bọn mình chỉ ở đây năm mười ngày thôi, nhưng các nhà khoa học thì sao, họ làm việc ở đây theo tháng, theo năm, ngày nào cũng phải đối mặt với những con số khô khan cùng thí nghiệm lặp đi lặp lại, vất vả hơn nhiều, so với họ thì chút cực nhọc này có đáng là gì."
"Có trách nhiệm và hiểu chuyện thế này, bảo sao lãnh đạo lại trọng dụng cậu."
Được khen ngợi, tâm trạng của Vương Tư Tư vô cùng thoải mái.
"Nhanh lên, nhanh lên, sắp bắt đầu rồi, MC đã lên sân khấu rồi!"
Nhóm vũ công đã trang điểm xong, cầm váy nhẹ nhàng tiến lên sân khấu.
Đạo diễn chương trình đứng bên cạnh theo dõi, thấy mọi thứ đều ổn thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta ngồi xuống bên cạnh Vương Tư Tư, phe phẩy chiếc quạt trong tay, lẩm bẩm, "Mẹ ơi, số lượng người đông thật, công nhân, nhà khoa học, nhân viên hậu cần, đủ cả!"
"Bao nhiêu người thế ạ?" Vương Tư Tư tò mò hỏi.
"Hơn một nghìn!" Đạo diễn trả lời xong lại nhắc nhở, "Lát nữa đừng có mà sợ sân khấu đấy."
Vương Tư Tư cười nhạt, "Sao có thể chứ? Hàng ghế đầu có những ai vậy ạ?"
"Là nhóm nhà khoa học từ thủ đô đến."
Nghe vậy, cô cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Cô ta là tiết mục cuối cùng nên phải đợi khá lâu. Càng chờ, cô ta càng cảm thấy nôn nóng, bèn quay sang hỏi đạo diễn, "Có ai rời khỏi hội trường không?"
Đạo diễn cười, "Đùa sao? Ở đây là nơi nghiêm túc, dự án một khi đã bắt đầu thì chẳng mấy khi có cơ hội xem biểu diễn, huống chi em còn chưa lên sân khấu, ai nỡ bỏ đi chứ. Nhưng đừng có mà mắc lỗi đấy."
Vương Tư Tư gật đầu, "Em từng lên truyền hình mấy lần rồi, sân khấu này không làm khó được em đâu, đảm bảo không làm mất mặt thầy."
Cuối cùng cũng đến lượt cô ta biểu diễn. Khi vừa bước ra sân khấu, bên dưới lập tức vang lên tràng pháo tay giòn giã. Cônta ngước mắt nhìn xuống hàng ghế đầu, nhưng không thấy bóng dáng của Lục Nghiễn.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Hàng thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều không có.
Nỗi thất vọng trong lòng cô ta dâng lên. Anh không đến sao?
Không thể nào. Hay là do cô ta chưa tìm thấy? Với địa vị của anh, không thể nào ngồi sau hàng thứ ba được, trừ khi có ngoại lệ.
Trong lòng cô có chút thấp thỏm, nhưng nhạc đã nổi lên, không còn thời gian nghĩ ngợi nữa. May mà bài hát hôm nay cô đã biểu diễn không biết bao nhiêu lần, cầm micro lên là cất giọng hát ngay.
Giai điệu ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp sân khấu, không ít người còn vỗ tay theo nhịp, đủ thấy sức hút của cô.
Khi bài hát kết thúc, khán giả bên dưới lại lần nữa vỗ tay không ngớt.
Vương Tư Tư bước xuống sân khấu, vừa ngồi vào bàn trang điểm thì mấy cô gái khác đã vây quanh côta.
"Tiểu Tư, cậu nổi tiếng ghê nha, ở đây cũng có nhiều fan lắm nè!"
Thế nhưng trên mặt cô không hề có chút vui vẻ nào. Vừa tháo bông tai, cô vừa thản nhiên đáp, "Cũng tạm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-78.html.]
"Gì mà tạm chứ, tớ nghe nói cả nhóm nghiên cứu đều đến xem đấy. Đây toàn là mấy anh chàng bên khoa học kỹ thuật, bình thường đến cả ca nhạc cũng chẳng mấy khi nghe, vậy mà hôm nay vừa nghe đến tên cậu là kéo đến đủ cả, chỉ trừ mỗi Lục Nghiễn."
"Anh ấy không đến?" Vương Tư Tư vừa kinh ngạc vừa bực bội.
"Ừ, chỉ thiếu mỗi anh ta thôi."
Mọi người đều từng thấy Lục Nghiễn trên tivi, tài năng và ngoại hình của anh để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Hơn nữa, trong danh sách đoàn nghiên cứu lần này, cái tên đứng đầu chính là Lục Nghiễn, vì vậy anh cũng nhận được không ít sự quan tâm.
Lòng cô chợt trùng xuống. Anh ta làm vậy là cố ý sao?
Giờ cơm trưa, nhóm nghiên cứu có nhà ăn riêng. Lục Nghiễn đúng giờ đến đó, Tô Dương cũng cầm khay thức ăn ngồi xuống cạnh anh, hưng phấn nói, "Lục Nghiễn, lần này cậu không đi xem biểu diễn là lỗ to rồi!"
Lục Nghiễn gật đầu, "Không sao, tôi lỗ nổi."
Tô Dương: !!!
"Người nữ đồng chí từng lên truyền hình đó tên là Vương Tư Tư, vừa xinh đẹp vừa hát hay, đến lúc diễn xong, ai cũng tranh nhau bắt tay với cô ấy, tôi suýt nữa thì chạm được, nhưng bị chen ra mất." Tô Dương vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Lục Nghiễn bật cười, "Thấy chưa, không đi thì chẳng phải tránh được phiền phức đó rồi sao?"
Tô Dương: !!!
Nói xong, Lục Nghiễn lại cúi đầu tiếp tục ăn, ăn xong thì trở về ký túc xá, tiếp tục tính toán các công thức của mình.
Cứ thế mà miệt mài đến tận chiều, mãi đến khi Tô Dương chạy đến, Lục Nghiễn mới phát hiện mình đã bỏ lỡ giờ cơm.
"Cậu buổi trưa còn đúng giờ lắm mà, sao chiều không gọi thì lại quên luôn rồi!" Tô Dương nhíu mày.
Lục Nghiễn liếc nhìn túi đồ trên giường, lấy ra phần đồ ăn Thẩm Thanh Nghi mua cho anh, thản nhiên nói: "Không sao."
Vừa nhấm nháp đồ ăn vợ mua, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh cô lúc này—chắc vừa ăn xong, ngồi trong phòng vẽ tranh và nghe nhạc nhỉ?
Lúc này, Thẩm Thanh Nghi đang giúp Lục Thải Tình bôi thuốc.
Y tá nhìn cánh tay sưng đỏ của cô ấy, nhíu mày nói: "Làm sao lại ra nông nỗi này? Nếu mai vẫn chưa bớt sưng, e là phải tiêm đấy."
Lục Thải Tình vội vàng xua tay: "Không sao đâu, không sao đâu, không đau chút nào, chỉ cần bôi thuốc, mai là khỏi thôi."
Thẩm Thanh Nghi chau mày, nghiêm giọng: "Mai đến tiêm đi."
Vết sưng này xem chừng không thể lặn ngay được.
"Nhưng mai em còn phải trông sạp hàng nữa..." Lục Thải Tình khổ sở. Cô khó khăn lắm mới tìm được công việc này.
Hôm nay vừa xích mích với khách, ông bà chủ đã không vui rồi, nếu mai lại nghỉ, chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Thẩm Thanh Nghi cảm thấy có gì đó không ổn: "Mai chị sẽ trông sạp giúp em, còn An An, chị sẽ gửi sang nhà bạn chị. Em cứ đến viện đúng giờ."
Lục Thải Tình không nói gì, y tá ở bên cạnh cười bảo: "Nghe chị dâu em đi."
Phòng khám này là của viện nghiên cứu, y tá ở đây đều quen biết nhau.
Ngay cả Thẩm Thanh Nghi, ai cũng biết cô. Trong khu tập thể, chỉ cần có chuyện gì, tin tức chẳng mấy chốc đã lan ra.
Nhà họ Lục làm ra chuyện như vậy, thế mà Thẩm Thanh Nghi vẫn bình tĩnh quan tâm đến em chồng, thật hiếm có.
Lục Thải Tình cảm kích nói: "Vậy thì làm phiền chị dâu rồi."
Nếu đổi lại là Tiền Quế Hoa, chắc chắn sẽ chửi mắng cô một trận, trách cô gây chuyện, rồi tốn tiền chữa bệnh.
"Không phiền." Thẩm Thanh Nghi nhìn vết thương của cô mà cũng thấy xót.
Bôi thuốc xong, Thẩm Thanh Nghi dắt An An và Lục Thải Tình cùng về nhà.
"Cái tên khách đó mang theo dụng cụ à?" Vết sưng cao thế này, còn tụ m.á.u bầm, chắc chắn không phải bị đánh bằng tay không.
Lục Thải Tình uất ức gật đầu: "Em cũng không biết hắn lôi từ đâu ra cái mỏ lết sắt nữa."
Thẩm Thanh Nghi kinh ngạc: "Sao không báo cho chị biết ngay?"
Lục Thải Tình đau đến mức không nấu nổi cơm chiều, lúc ấy mới nói với cô.
"Em tưởng không sao, ai mà ngờ..."