Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:49:10
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
80.
Gian hàng đó vì chưa tìm được người thay thế phù hợp nên bà chủ đành tự mình trông coi.
Khi thấy Thẩm Thanh Nghi thật sự dẫn cảnh sát đến, bà ta hoảng sợ, nhưng làm ăn buôn bán bao năm, nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Cảnh sát hỏi: “Em dâu cô hôm qua trông hàng ở đây sao?”
Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Ừm!”
Viên cảnh sát quay sang bà chủ quán: “Hôm qua Lục Thải Tình có trông hàng ở đây không?”
Bà chủ không dám nói dối trước mặt cảnh sát, vội vàng gật đầu.
Cảnh sát nghiêm giọng: “Thế lúc đó bà có ở đó không?”
Bà chủ gật rồi lại lắc, ấp úng: “Tôi… tôi không thấy gì cả.”
Lúc này, những tiểu thương và khách hàng xung quanh tò mò đến xem. Thấy cơ hội, Thẩm Thanh Nghi lập tức nói lớn: “Ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra, sẵn sàng kể lại, tôi thưởng mười tệ!”
Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ, ngay cả hai viên cảnh sát bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn cô một cái.
“Mười tệ á?”
“Chỉ cần nói vài câu là có tiền sao?” Hằng ngày họ chứng kiến không ít chuyện, tám chuyện cũng nhiều, nhưng nào có ai chịu trả tiền như thế.
Bà chủ nghe vậy liền vô cùng căng thẳng. Nếu có người đứng ra nói bà có mặt ở hiện trường, chẳng phải chứng minh bà vừa nói dối cảnh sát hay sao?
Hơn nữa, vì chuyện này mà mọi người tụ tập lại hóng hớt, chẳng ai thèm mua vải nữa.
Đúng lúc bà ta bất an không yên, một người giơ tay bước lên: “Tôi kể!”
Một viên cảnh sát tiến lên, lịch sự nói: “Mời anh nói.”
Người kia kể: “Hôm qua có một gã đàn ông chạy đến, la lối om sòm rằng vải ở đây kém chất lượng. Đồng chí Lục Thải Tình hỏi hắn mua miếng vải nào, hắn liền chỉ đại, bắt cô ấy bồi thường mười tệ.
Lục Thải Tình yêu cầu hắn đưa bằng chứng, hắn không đưa mà lại chỉ thẳng vào mặt cô ấy, chửi bới thậm tệ.
Lúc đó, cô ấy nhờ một bà cô gần đó đi gọi chủ quán, ai ngờ gã đó thấy vậy thì ra tay đánh người. Chúng tôi định vào can ngăn, không ngờ hắn móc từ túi ra một chiếc cờ lê sắt, đập thẳng vào tay Lục Thải Tình.
Cú đập đó nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Cô ấy còn chưa kịp đánh trả thì bà chủ quán chạy tới kéo gã kia ra.
Sau đó, dù bị thương, Lục Thải Tình vẫn kiên trì trông hàng đến hết ca mới về. Chúng tôi còn tưởng cô ấy không sao, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức nhập viện.”
Cảnh sát nghe xong liền quay sang bà chủ quán: “Bà có biết không? Khi Lục Thải Tình trông hàng giúp bà mà bị thương, đó là tai nạn lao động, bà phải chịu trách nhiệm. Vậy mà bà còn dám khai gian.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Bà chủ nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nhận sai: “Tôi… tôi nhất thời hồ đồ, quên mất chuyện đó. Bây giờ nhớ ra rồi, mong cảnh sát cho tôi cơ hội.”
Cảnh sát thấy bà ta chịu nhận lỗi khá nhanh, bèn lấy bức phác họa mà Thẩm Thanh Nghi vẽ ra, mở ra cho bà ta xem: “Là người này phải không?”
Bà chủ vừa xem vừa ngạc nhiên, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, chính là hắn!”
Cảnh sát lại giơ bức vẽ lên cho mọi người xung quanh xem: “Ai biết hắn ở đâu, tên là gì, có thể đến đồn công an Đông Thành báo án ngay.
Cảm ơn mọi người đã phối hợp!”
Thẩm Thanh Nghi lấy mười tệ trong túi ra đưa cho người vừa làm chứng, cảm kích nói: “Cảm ơn anh!”
Người kia cầm lấy tiền, vui vẻ ra mặt.
Lúc này, có người trong đám đông hỏi: “Nếu ai biết hắn ở đâu, tên gì, có thưởng không?”
Chưa đợi cảnh sát trả lời, Thẩm Thanh Nghi đã nói ngay: “Có, vẫn là mười tệ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-80.html.]
Cảnh sát quay đầu nhìn cô: “Đồng chí, chỉ cần có nhân chứng và phác họa, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra ra. Không cần nóng vội như vậy.”
Thẩm Thanh Nghi mỉm cười: “Tôi muốn nhanh chóng tìm ra hắn, để các anh bớt vất vả.”
Cảnh sát cũng bật cười: “Được rồi, có tin gì chúng tôi sẽ báo cô ngay.”
Nói xong, họ rời đi.
Bà chủ quán đứng nhìn, ngơ ngác không nói nên lời. Vậy hóa ra Lục Thải Tình không thiếu tiền sao? Cứ mỗi lần là mười tệ, chẳng mấy chốc đã bằng cả tháng lương của bà ta rồi.
Đợi mọi người tản đi hết, bà ta mới nhìn kỹ lại cách ăn mặc của Thẩm Thanh Nghi—toàn đồ đắt tiền.
Thái độ của cô cũng không phải dạng dễ đối phó, giọng điệu lập tức mềm mỏng hơn: “Xin lỗi nhé, tôi nên đứng ra làm chứng sớm hơn. Nếu Thải Tình khỏe lại, chỗ tôi vẫn chào đón cô ấy.”
Thẩm Thanh Nghi nhìn bà ta lạnh lùng, loại người này đúng chuẩn “thấy sang bắt quàng làm họ”, nếu cô không mời cảnh sát đến, bà ta chắc chắn sẽ mặc kệ.
Nghĩ vậy, cô lạnh nhạt nói: “Không cần!”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Xử lý xong chuyện này, Thẩm Thanh Nghi nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều. Cô đi đón An An, tiện thể ghé vào quán mì trước đó ăn một bát, rồi mua thêm hai cân sủi cảo sống mang về nấu.
Về đến nhà, vừa hay thấy Lục Thải Tình đang ngồi trên sofa xem tivi.
Thấy cô và An An về, Thải Tình lập tức đứng dậy chào đón: “Chị dâu, thế nào rồi ạ?”
Thẩm Thanh Nghi nhìn tay cô một cái, hỏi: “Hôm nay đã tiêm thuốc chưa?”
“Đi rồi ạ! Tay cũng đỡ hơn rồi.” Vừa nói, cô vừa giơ tay lên cho chị dâu xem.
Thẩm Thanh Nghi đặt túi sủi cảo lên bàn rồi ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi nói: “Chị đã báo cảnh sát và tìm được nhân chứng, có lẽ phải chờ hai ngày mới có kết quả.”
Lục Thải Tình cảm kích nhìn chị dâu: “Cảm ơn chị!”
Thẩm Thanh Nghi mỉm cười: “Em đừng vội cảm ơn, chị đã tự ý thay em quyết định một chuyện—chị giúp em nghỉ việc rồi.”
Lục Thải Tình sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: “Tại sao ạ?”
“Bà chủ đó không phải người tốt, em đừng làm cho bà ta nữa.” Nói rồi, cô kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Nghe xong, hồi lâu vẫn không thấy Lục Thải Tình lên tiếng. Cô chỉ ngồi đó, hai tay ôm mặt, bờ vai run run.
Thẩm Thanh Nghi hoảng hốt: “Em sao vậy? Không phải đã nói sẽ cùng chị hợp tác làm ăn sao?”
Một lúc lâu sau, Lục Thải Tình mới lén lau khô nước mắt, ngẩng đầu cười mà như mếu: “Chị đúng là ngốc thật. Khám bệnh mất mười tệ, tìm nhân chứng mất hai mươi tệ, vậy là em làm không công suốt tháng rưỡi rồi.”
“Nhưng… nhưng không thể để người khác coi thường được. Bà chủ kia quá đáng lắm, nghĩ em là cô gái quê nhút nhát nên chắc chắn sẽ nhịn nhục, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Còn gã đàn ông đánh em nữa, dựa vào đâu mà hắn được phép làm vậy?”
Lục Thải Tình lại bật khóc, vừa thút thít vừa nói: “Em làm công cho chị, cả đời này làm công cho chị.”
Thẩm Thanh Nghi lập tức hiểu ra vì sao cô lại xúc động như vậy. Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô gái này đang khóc vì cảm động.
Cô bật cười: “Em cứ thế mà giao cả đời mình cho chị sao?”
Lục Thải Tình gật đầu thật mạnh, giọng nghẹn ngào: “Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với em như vậy.”
Thẩm Thanh Nghi khẽ cười, giúp cô lau nước mắt: “Tốt chỗ nào chứ?”
“Mỗi ngày đều có cá, có thịt ăn, còn có quần áo mới mặc nữa.”
Thẩm Thanh Nghi thành thật đáp: “Trước khi em đến, chị với An An vẫn sống như thế. Còn mấy bộ quần áo đó, chị cũng lâu rồi không mặc tới, để không cũng lãng phí thôi.”