Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:49:34
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
81.
Lục Thải Tình lại khóc. Cô ta cảm thấy chẳng ai ngốc như mình, chuyện như thế dù có là sự thật cũng không nên nói ra.
Thẩm Thanh Nghi thấy cô ta lại khóc, nhất thời không biết dỗ thế nào, đành nói: “Chị mua sủi cảo rồi, tối nay ăn sủi cảo nhé.”
Lục Thải Tình gật đầu.
Hôm sau, có người từ cửa hàng cung tiêu của khu tập thể đến gọi Thẩm Thanh Nghi đi nhận điện thoại. Cô kích động quay sang nói với Lục Thải Tình: “Có khi nào có tin rồi không?”
Hiệu suất làm việc thật cao!
Thẩm Thanh Nghi nhanh chóng đến cửa hàng cung tiêu, nhấc ống nghe: “Alo, có kết quả rồi ạ?”
Bên kia im lặng hồi lâu.
Cô khẽ gọi lại: “Alo?”
“Là anh đây!”
Giọng nam trầm ấm quen thuộc khiến cô sững lại: “Lục Nghiễn…”
“Em vừa hỏi kết quả gì thế?” Rõ ràng là vợ đang đợi cuộc gọi.
Sợ chồng lo lắng, cô nhanh chóng đáp: “Không có gì đâu, chỉ là Thải Tình vừa nghỉ việc, muốn cùng em làm ăn nên em tìm hiểu chút nguồn hàng thôi.”
Lục Nghiễn hiểu ra, nhớ lại hôm trước Lục Thải Tình không tiếc lời khen ngợi chị dâu, cảm thấy cô có ý định này cũng là chuyện bình thường.
Anh ủng hộ, nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi hỏi: “Hai mẹ con mấy hôm nay vẫn ổn chứ?”
“Vẫn tốt! Chỉ là An An hơi nhớ anh.” Hai ngày nay, An An không thể chơi chung với Lục Thải Tình, thằng bé cứ ỉu xìu.
“Anh cũng nhớ con lắm!”
Nói xong, anh ngập ngừng một lát, rồi bảo: “Có một nữ đồng chí trong đoàn văn công nói Yến Châu sắp tổ chức buổi biểu diễn gây quỹ cứu trợ, muốn mời anh tham gia. Em thấy anh có nên đi không?”
Vợ từng nói, ngoài công việc ra, đừng trò chuyện riêng tư với các cô gái trẻ khác.
Nhưng anh có chút kính nể Vương Tư Tư.
Cô ta nhiều năm qua vẫn kiên trì tài trợ học sinh nghèo, làm từ thiện. Điều đó khiến anh nhớ đến mình ngày trước, nếu không có khoản quyên góp ấy, anh căn bản chẳng thể học đại học, gặp được thầy giáo và vợ mình.
Thẩm Thanh Nghi cười: “Đây là chuyện tốt mà! Nếu anh có thể góp chút sức lực mà vẫn thu xếp được thời gian, thì cứ đi đi.”
Cô không phản cảm với chuyện này.
Hồi bé, tiền lì xì cô nhận được thường đem quyên góp cùng bố. Bố nói, nước mình vẫn còn nhiều nhân tài bị chôn vùi vì nghèo đói.
Cũng có rất nhiều người vì nghèo mà không đủ cơm ăn.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thiếu tiền tiêu, vì thế rất biết ơn và cũng muốn báo đáp.
“Được!” Lục Nghiễn đồng ý.
“Anh có thiếu gì bên đó không? Có cần em mua rồi gửi qua không?” Thẩm Thanh Nghi hỏi thêm.
Bên này cái gì anh cũng không thiếu, nhu cầu vật chất lúc nào cũng được ưu tiên hàng đầu. Anh đáp ngắn gọn: “Không thiếu!”
“Nếu vậy thì em cúp máy trước nhé.” Cô không biết nên nói gì thêm.
“Tuần sau anh gọi lại cho em.” Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút bận máy.
Lục Nghiễn đặt điện thoại xuống, đi về phía nhà ăn, vừa hay đến giờ cơm chiều.
Tô Dương đã lấy sẵn cơm giúp anh, đặt trên bàn cạnh đó. Thấy anh đến, liền đẩy hộp cơm qua:
“Đi hay không? Nói rõ một câu đi, người ta còn đang chờ cậu đấy. Sao dạo này cậu lại trở nên dây dưa vậy?”
Lục Nghiễn gật đầu: “Đi!”
Tô Dương thở phào nhẹ nhõm: “Thế mới đúng!”
“Nhưng tôi đi thì có thể làm gì?” Lục Nghiễn hỏi.
“Kỹ sư cấp quốc gia từ kinh thành đến, đích thân đứng cạnh thùng quyên góp, nói lời cảm ơn với người quyên góp, khơi dậy tinh thần tích cực của họ. Vai trò này lớn lắm đấy!”
Tô Dương thuật lại nguyên văn lời Vương Tư Tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-81.html.]
“Được thôi!” Lục Nghiễn uể oải đáp.
Tô Dương nhìn anh mà cảm giác không ổn, trông có vẻ miễn cưỡng quá. Anh ta dò hỏi: “Cậu làm sao thế? Dữ liệu tính toán ban đầu có vấn đề à?”
“Không.” Lục Nghiễn nghĩ ngợi một chút, rồi lại hỏi: “Bình thường cậu gọi điện với vợ trong bao lâu?”
“Một, hai phút gì đó.”
Lục Nghiễn thở phào, cúi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, anh lại tiếp tục trở về phòng thí nghiệm.
Tô Dương giữ lại: “Cậu… cậu lại tăng ca à?”
Lục Nghiễn thản nhiên: “Chứ không thì làm gì? Tôi cũng chẳng có việc gì khác.”
Chủ yếu là không thể để bản thân quá rảnh rỗi, nếu không sẽ cứ nghĩ mãi—cô ấy đang làm gì ở nhà?
Thẩm Thanh Nghi vừa về đến nhà, Lục Thải Tình đã hỏi ngay: “Có phải công an gọi đến không?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Là anh hai em!”
Lục Thải Tình cười tít mắt: “Nhớ chị rồi chứ gì!”
Thẩm Thanh Nghi vô thức cong khóe môi—anh ấy thật sự nhớ cô sao? Nhưng việc anh chủ động gọi điện báo chuyện này chứng tỏ anh đã để lời cô vào lòng, vậy cũng tốt.
Trưa hôm sau, Thẩm Thanh Nghi lại nhận được điện thoại, lần này là từ cảnh sát.
Bên kia nói rằng đương sự muốn gặp mặt trực tiếp để xin lỗi nạn nhân, đồng thời mời Lục Thải Tình đến đồn công an mang theo giấy chẩn đoán của bệnh viện để bàn bạc chuyện bồi thường.
Trên đường về nhà, cô kể chuyện này cho Lục Thải Tình nghe: “Chị đi cùng em nhé, tiện thể hỏi xem rốt cuộc chuyện này là nhắm vào ai?”
“Được!”
Thẩm Thanh Nghi khóa cửa, đưa An An sang nhà họ Trình rồi cùng Lục Thải Tình đến đồn công an.
Vừa thấy Lục Thải Tình, người đàn ông kia liền rối rít xin lỗi: “Xin lỗi, đồng chí Lục Thải Tình, hôm đó tôi quá kích động, nhất thời không kiềm chế được. Tôi sẽ bồi thường toàn bộ viện phí.”
Nói xong, anh ta cúi đầu thật sâu, thái độ chân thành.
Cảnh sát nhìn sang Lục Thải Tình: “Đồng chí Lục Thải Tình, cô có đồng ý hòa giải không?”
Lục Thải Tình liếc sang Thẩm Thanh Nghi, cô lên tiếng: “Hôm đó anh làm vậy, chỉ đơn giản vì tức giận nhất thời thôi sao?”
Người đàn ông trầm mặc một lát rồi nói: “Chỗ mà đồng chí Lục Thải Tình bày quầy vốn dĩ là của ba tôi. Bà chủ của cô ấy đã chiếm lấy khi ba tôi bị bệnh. Ba tôi đã buôn bán ở đó nửa năm rồi. Tôi tức quá mới đến gây chuyện, chẳng ngờ lại gặp phải cô ấy.
Nếu lúc đó cô ấy không tranh luận với tôi mà lập tức gọi bà chủ ra đối chất, tôi đã không kích động như vậy.”
Thẩm Thanh Nghi thở dài: “Sao anh không trực tiếp tìm bà chủ mà thương lượng?”
“Chị tôi đã tìm rồi, vô ích!”
Cô quay sang hỏi Lục Thải Tình: “Em thấy sao?”
“Đúng là tai bay vạ gió… Thôi được rồi, anh bồi thường tiền đi.” Lục Thải Tình thở dài, trong lòng áy náy vì đã tốn của Thẩm Thanh Nghi nhiều tiền như vậy.
“Được, bao nhiêu?”
Thẩm Thanh Nghi tôn trọng quyết định của Lục Thải Tình, nhưng chuyện tiền bạc thì để cô ấy tự nói giá.
“Hai trăm!”
“Gì cơ?” Người đàn ông trừng to mắt.
Thẩm Thanh Nghi điềm nhiên bước đến trước mặt Lục Thải Tình, vén tay áo cô lên: “Anh nhìn đi, giờ em ấy không thể làm việc, hôm nay mới tiêm thuốc có một ngày, về sau còn phải điều trị bao lâu, có để lại di chứng gì không, ai mà biết được?
Nếu anh không đồng ý, vậy cứ làm theo quy định.”
Viên cảnh sát nhìn vết thương sưng đỏ trên tay Lục Thải Tình, cau mày rồi trách mắng người đàn ông: “Anh ra tay ác thật đấy.”
Người đàn ông liếc nhìn cánh tay sưng đỏ của cô, trầm mặc hồi lâu mới khẽ gật đầu: “Được.”
Vừa dứt lời, viên cảnh sát liền gọi điện về nhà anh ta, đại khái là khi nào gom đủ tiền thì mới được thả người.
Sau đó, bảo hai người về nhà đợi tin: “Khi nào tiền đến, chúng tôi sẽ gọi điện báo hai cô đến nhận.”