Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:49:56
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

82.

Lục Thải Tình bước ra khỏi đồn công an, dây thần kinh căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng.

Khi nãy nghe Thẩm Thanh Nghi nói hai trăm tệ, cô còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng cũng ngại không dám hỏi lại.

Đi được một quãng xa, cô mới lên tiếng: “Chị dâu, tay em không nghiêm trọng như chị nói đâu, tiền thuốc hôm qua chị đưa vẫn chưa dùng hết nữa.”

Thẩm Thanh Nghi mỉm cười: “Chị biết mà.”

“Thế… thế nếu bị phát hiện, có phải người ta sẽ nói tụi mình đang tống tiền anh ta không?” Lục Thải Tình căng thẳng.

“Có cảnh sát ở đó, làm sao đến lượt chúng ta tống tiền? Số tiền này không chỉ là bồi thường viện phí, mà còn là phí tổn thất tinh thần của em.” Thẩm Thanh Nghi kiên nhẫn giải thích.

Lục Thải Tình không hiểu phí tổn thất tinh thần là gì, chỉ cảm thấy có học thức thật tốt.

Nhận được lời xin lỗi và tiền bồi thường, tâm trạng cô ta rất vui, nhưng khi nghĩ đến thái độ của bà chủ thì lại thấy lạnh lòng: 

“Không ngờ em làm việc cho bà ta lâu như vậy, đến lúc cần đứng ra làm chứng một câu cũng không chịu. Rõ ràng là vì bà ta mà em gặp tai bay vạ gió.”

Thẩm Thanh Nghi bật cười: “Yên tâm đi, vừa rồi anh ta mất oan hai trăm tệ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà ta đâu. Chỉ có điều, lần này rút kinh nghiệm, lần sau ra tay sẽ kín đáo hơn.”

Lục Thải Tình giật mình: “Thật á?”

“Chị chỉ đoán vậy thôi, chưa chắc đâu.” Thẩm Thanh Nghi cười nhạt.

“Bà chủ này đúng là không có tâm.”

Hai người đi một đoạn nữa, ngang qua một sạp bán dưa hấu, Thẩm Thanh Nghi do dự một chút rồi chọn một quả ôm về nhà.

Bữa tối do Thẩm Thanh Nghi nấu.

Lục Thải Tình ăn mà thấy tiếc—món ngon như vậy mà nấu thành thế này đúng là tài tình! An An cũng chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa. Cô thật mong tay mình mau lành lại để còn vào bếp.

Sau bữa tối, Thẩm Thanh Nghi bắt đầu cắt dưa hấu.

An An ăn miếng dưa ngọt lịm, cảm thán: “Giá mà ba cũng ở nhà, ba thích ăn dưa hấu lắm.”

Lục Thải Tình cười: “Dưa ngọt thế này, ai mà không thích chứ.”

An An không tìm được lý lẽ để phản bác, đành hướng vào trong phòng gọi lớn: “Mẹ ơi, mở nhạc đi!”

Phải rồi, mấy bài đó Lục Thải Tình cũng thích nghe.

Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, miếng dưa trong miệng cô bỗng như ngọt hơn vài phần.

Trước khi ngủ, Thẩm Thanh Nghi giúp Lục Thải Tình bôi thuốc thêm một lần nữa. 

“Đợi tay em khỏi, chị sẽ đi tìm Hạ Tịch Học bàn chuyện vào Dương Thành lấy hàng.”

“Thật ạ?” Lục Thải Tình vui vẻ, chỉ mong tay mình nhanh khỏi để còn lao vào làm ăn.

Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Ừ.”

“Vậy mai chị đi tìm anh ấy trước được không? Dù gì tay em sớm muộn gì cũng lành, em muốn biết trước kết quả để chuẩn bị.”

Thẩm Thanh Nghi ngẫm nghĩ một chút, cũng hợp lý. Dù gì đôi khi cậu ta cũng không có mặt ở thủ đô. “Được!”

Bôi thuốc xong, cô trở về phòng với An An.

Không có ba bên cạnh, An An vẫn không dám ngủ một mình. 

Cậu bé ngại ngùng nói: “Mẹ ơi, đợi con lớn thêm chút nữa, đến năm tuổi rồi mới tự ngủ được không?”

“Được!” Nhìn đứa con trai bé nhỏ mình tự tay nuôi lớn, cô đâu nỡ để thằng bé ngủ một mình chứ.

An An nằm cạnh mẹ, đèn vừa tắt, đôi mắt tròn xoe vẫn chớp chớp: “Mẹ ơi, mẹ có nghĩ thế giới này là do ai đó thiết kế sẵn không? Nó không phải là ngẫu nhiên.”

“Sao con nghĩ vậy?” Thẩm Thanh Nghi không biết trả lời, đành hỏi ngược lại.

“Mẹ xem này, chuỗi thức ăn trong tự nhiên hoàn hảo biết bao. Ếch ăn muỗi, rắn ăn ếch…”

An An thao thao bất tuyệt một tràng dài, không sai chỗ nào.

“Ai dạy con những điều này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-82.html.]

“Ba đó!” An An cười tít mắt.

“Mỗi tối ba đều kể chuyện này cho con à?”

“Còn kể về dải Ngân Hà, thiên hà và vệ tinh nhân tạo nữa.” An An khoe khoang.

Thẩm Thanh Nghi cạn lời: “Ngủ đi!”

Cô thật sự không muốn trả lời mấy câu hỏi hóc búa này.

Quả nhiên, An An lại nói tiếp: “Ba nói vệ tinh nhân tạo có vệ tinh khí tượng, vệ tinh viễn thông, vệ tinh phát thanh, còn có vệ tinh quan sát Trái Đất và vệ tinh dẫn đường nữa. Mẹ nói xem, loại nào quan trọng nhất? Sau này con lớn lên nên học cái nào đây?”

Thẩm Thanh Nghi: …

Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Trước khi ngủ đừng nghĩ nhiều như vậy, kẻo mất ngủ đấy.”

Cô cảm thấy con trai ngày càng khó dỗ hơn, trước đây mỗi tối cô chỉ cần kể chuyện cổ tích là đủ rồi.

Lục Nghiễn nằm trên giường, bỗng hắt hơi một cái thật mạnh, nhất thời không ngủ được. Anh khoác áo, bật đèn lên, rồi cầm lấy tài liệu kiểm tra lại phép tính của bài kiểm tra hôm nay.

Quỹ đạo quan sát không thể có dù chỉ một sai số nhỏ. 

Hàng chục người cùng làm việc, hàng loạt vật liệu như cáp quang, gương MA, quang phổ kế đều được nhập khẩu bằng ngoại hối, không biết nhà nước đã đầu tư bao nhiêu vào đây.

Hiện tại vẫn chưa dư dả về tài chính.

Anh mở tập tài liệu, cẩn thận tính toán lại từng điểm, từng bước một, lặp đi lặp lại quá trình suy diễn, xác minh…

Mãi đến khi chắc chắn không có bất kỳ sai sót nào, anh mới gấp tài liệu lại.

Ngước lên nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi sáng, lúc này anh mới cảm thấy hơi buồn ngủ.

Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, anh thức dậy đúng giờ. Vừa mở cửa định đi rửa mặt, nhân viên hậu cần đã mang bữa sáng đến.

“Lục tiên sinh, còn tưởng phải đợi một lúc, không ngờ anh dậy chuẩn thế.”

Lục Nghiễn nhận lấy khay thức ăn: “Cảm ơn!”

Hai chiếc bánh bao nhân thịt, hai quả trứng gà, một ly sữa. Anh đặt khay lên bàn rồi đi rửa mặt trước.

Xong xuôi, anh ăn sáng rồi ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ về công việc. Đang đi thì có một giọng nói gọi anh lại:

“Đồng chí Lục Nghiễn, ăn sáng chưa?”

Anh ngẩng lên, thấy Vương Tư Tư. “Ăn rồi.”

“Cuối tuần này anh quyết định đi quyên góp chưa?” Cô ta cười tươi, ánh mắt đầy mong đợi.

“Ừm.” Lục Nghiễn gật đầu, nhưng không dừng bước.

Anh cao, bước chân lại dài, Vương Tư Tư phải chạy vài bước mới theo kịp. “Vậy cảm ơn anh trước nhé. Nếu trưa nay anh rảnh, em mời anh một bữa.”

“Không cần.” Lục Nghiễn từ chối thẳng thừng. “Tôi đang bận, nếu không có chuyện gì khác, đừng đi theo tôi nữa.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Bước chân Vương Tư Tư khựng lại, nhìn theo bóng anh không hề ngoảnh đầu mà bước thẳng về phía phòng nghiên cứu, cô ta bỗng thấy có chút thất bại.

Từ trước đến nay, đã bao giờ cô ta bị đàn ông từ chối thẳng mặt như thế đâu?

Anh bận đến mức nào mà đến vài câu cũng không rảnh để nói?

Cô ta tức tối quay đầu lại, liền thấy Tô Dương—người thường xuyên đi theo Lục Nghiễn.

“Đồng chí Tô Dương!” Vương Tư Tư gọi anh ta lại.

Tô Dương dừng bước, lịch sự hỏi: “Đồng chí Vương Tư Tư, có chuyện gì sao?”

“Em muốn hỏi, có phải Lục tiên sinh có ý kiến gì với em không?” Vương Tư Tư uất ức.

Tô Dương bật cười: “Làm gì có.”

“Anh ấy đã đồng ý đi quyên góp vào cuối tuần, vậy mà em chỉ mời một bữa cơm, anh ấy còn chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối thẳng. Còn nói mình bận nữa. Anh ấy bận đến mức ấy sao?” Vương Tư Tư cảm thấy không cam lòng.

Tô Dương cười: “Lục Nghiễn mà làm việc thì chẳng nể mặt ai đâu, bất kể ngày thường hay lễ tết. Việc cậu ta đồng ý đi quyên góp đã là chuyện hiếm thấy rồi đấy.”

Trái tim Vương Tư Tư bỗng dâng lên niềm phấn khởi. “Thật không?”

 

Loading...