Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:50:20
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

83.

Tô Dương cười cười: “Nếu không tin, cô có thể hỏi thêm mấy đồng nghiệp khác của tôi.”

Nói rồi, cô ta lắc đầu, cũng đi về phía phòng nghiên cứu.

Đến trưa, Lục Nghiễn và Tô Dương vừa ngồi xuống bàn ăn thì trước mặt họ xuất hiện mấy hộp cơm nhôm.

Lục Nghiễn ngẩng lên, lại thấy Vương Tư Tư.

Chưa đợi anh lên tiếng, cô ta đã cười nói: “Anh bận như vậy, em mang đến cho anh nếm thử này.”

Vừa nói vừa mở nắp hộp, bên trong là thịt kho tàu, gà xào cay, thêm một con cá và một đĩa rau xào.

Lục Nghiễn thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: “Tôi không thích ăn mấy món này.”

Dứt lời, anh mở hộp cơm của mình ra ăn.

Đột nhiên anh cảm thấy hơi phiền, thậm chí có chút hối hận vì đã đồng ý chuyện này với vợ.

Anh vốn rất bận, không có tâm tư đi suy nghĩ về mục đích của người khác khi làm những chuyện này.

Mặt Vương Tư Tư cứng đờ, có chút lúng túng: “Xin lỗi, đáng lẽ em nên hỏi trước xem anh thích ăn gì.”

Lục Nghiễn đáp lời: “Đồng chí Vương Tư Tư, đã là phục vụ nhân dân, có thời gian rảnh đi giúp đỡ là chuyện nên làm, không cần phải cảm ơn đặc biệt đâu.”

Vương Tư Tư liếc sang Tô Dương, đẩy hộp cơm tới trước mặt anh ta: “Anh ấy không ăn, vậy anh ăn đi!”

Tô Dương bật cười: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Lục Nghiễn không quan tâm người khác có lúng túng hay không, ăn xong nhanh chóng quay lại phòng nghiên cứu.

Tô Dương cũng chỉ ăn vài miếng, sau đó đứng dậy: “Cảm ơn đồng chí Vương Tư Tư đã chiêu đãi. Tôi cũng sẽ đến giúp một tay, giờ có việc trước, tôi đi đây.”

Nói rồi, anh ta vội đuổi theo Lục Nghiễn.

“Cậu có ý kiến gì với đồng chí Vương Tư Tư à?” Tô Dương hỏi.

“Không có.” Lục Nghiễn hơi nhíu mày. “Chỉ là hơi phiền. Khi làm việc cần tập trung, quan hệ cá nhân càng đơn giản càng tốt. Nếu xảy ra sơ suất, sẽ có rất nhiều người làm công cốc, rất nhiều khoản đầu tư đổ sông đổ bể.”

“Trước cuối tuần, tìm cách khéo léo để cô ta đừng đến tìm tôi nữa. Có chuyện gì thì chị trực tiếp bàn bạc với cô ta.”

Tô Dương hiểu sự nghiêm túc của anh trong công việc, gật đầu. 

Khi vào phòng nghiên cứu, quả nhiên thấy trên bàn chất đầy tài liệu tính toán, ba chiếc máy tính mở cùng lúc, hai nhân viên khác đang dựa theo số liệu của Lục Nghiễn để làm thí nghiệm.

Lục Nghiễn thay ca cho họ: “Đi ăn đi.”

Tô Dương thầm cảm thấy may mắn khi không bị phân vào nhóm của anh, nếu không thì người vừa mới được đi ăn bây giờ chính là anh ta.

Lục Nghiễn đưa cho anh ta một xấp tài liệu: “Đối chiếu lại số liệu thí nghiệm này. Nếu kết quả chính xác, tiến hành thí nghiệm, ghi lại kết quả rồi gửi qua đây.”

Tô Dương liếc nhìn tài liệu, trố mắt: “Lục Nghiễn, cậu điên rồi à? Đây là việc của ngày mai mà! Đừng nói với tôi là… cậu thức đêm nữa đấy?”

“Không cố ý, chỉ là không ngủ được thôi.”

Tô Dương bất lực, quả nhiên là vậy mà.

Anh ta vừa định quay người đi thì nghe anh ho mạnh một tiếng. Anh ta nhạy bén dừng bước: “Cậu sao thế?”

“Không có gì, cổ họng hơi khó chịu.”

“Vậy uống nhiều nước vào.” Nói xong, anh ta cau mày, quay về làm việc.

Tới bữa tối, để tránh rắc rối, Tô Dương đích thân mang cơm tới văn phòng của Lục Nghiễn.

Ăn xong, anh lại làm việc đến mười giờ tối mới về ký túc xá tắm rửa đi ngủ.

Vừa nằm xuống, cổ họng anh khô rát khó chịu, lại ho khẽ hai tiếng. Anh nghĩ nếu có một miếng dưa hấu thì tốt biết bao.

Nói đến dưa hấu, anh lại nhớ đến vợ.

Giờ này, cô đang làm gì nhỉ? Có lẽ đã nghe nhạc xong, dỗ An An ngủ rồi?

Thẩm Thanh Nghi cảm thấy mệt mỏi vì phải đối phó với những câu hỏi của con trai, mắt mở không nổi nữa. “Từ nay mười giờ phải ngủ, không được hỏi mấy câu kỳ lạ đó nữa.”

An An ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Nghi tỉnh dậy, nghe thấy tiếng động trong bếp.

Cô nhíu mày, bước nhanh đến: “Thải Tình, tay em lành nhanh thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-83.html.]

Lục Thải Tình quay đầu lại, vừa hay đối diện với ánh mắt trách móc của cô. “Đỡ nhiều rồi, nấu cơm không thành vấn đề. Chăm An An cũng không sao. Chị ăn sáng xong thì đi tìm Hạ Tịch Học đi.”

Thẩm Thanh Nghi bất lực, con bé này vẫn nóng tính như vậy. “Được rồi.”

Ăn sáng xong, cô ra ngoài. Hôm nay Trình Hựu Thanh đi làm, không tiện hỏi bạn trai cô ấy về tin tức của Hạ Tịch Học, vậy nên cô đành đến thử vận may ở tứ hợp viện của cậu ta tại Kinh Đô.

Quản gia Lưu nhìn thấy cô, niềm nở chào hỏi: “Cô đến tìm đại thiếu gia hay nhị thiếu gia?”

“Ai cũng được.”

Hạ Hi Nghênh rất bận rộn, có lẽ sẽ không rảnh để giúp cô chuyện nhỏ này, nhưng cùng lắm thì anh ta sẽ cử người hỗ trợ, vậy cũng tốt.

Bà Lưu thở phào: “Vậy thì tốt. Đại thiếu gia còn ở Phượng Thành, chưa qua đây, nhưng nhị thiếu gia thì có.”

Nói rồi, bà dẫn Thẩm Thanh Nghi vào nhà, sau đó đi gọi Hạ Tịch Học

Vừa thấy Thẩm Thanh Nghi, ánh mắt Hạ Tịch Học lóe lên vẻ vui mừng nhưng rất nhanh đã che giấu đi, bước đến ngồi xuống bên cạnh cô: “Bản thảo mới chị đã vẽ xong rồi à?”

Thẩm Thanh Nghi áy náy cười: “Dạo này bận quá, nhưng quần áo thì không bị chậm trễ đâu.”

Hạ Tịch Học rót cho cô một tách trà: “Không có việc gì thì không lên chùa cầu phật, nói đi!”

Bị nhìn thấu, Thẩm Thanh Nghi hơi ngại ngùng: “Thật ra cũng có chút chuyện. Chị muốn đến Dương Thành lấy một lô hàng về, mở sạp bán kiếm chút tiền.”

Hạ Tịch Học gật gù: “Thiếu tiền à?”

“Ừm.” Cô không giấu giếm.

Hạ Tịch Học nhướng mày nhìn cô: “Cần bao nhiêu?”

Thẩm Thanh Nghi suy nghĩ một lát: “Chắc khoảng bốn, năm vạn.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Định làm gì?”

Cô ngập ngừng một chút: “Chị muốn tự mua một căn nhà.”

Nghe vậy, Hạ Tịch Học đột nhiên thấy tâm trạng rất tốt, chỉnh lại tư thế ngồi: “Em cho chị.”

“Hả?” Thẩm Thanh Nghi tưởng mình nghe nhầm.

“Em nói em cho chị!” Hạ Tịch Học nhấn mạnh, sau đó bổ sung: Chị còn phải chăm An An, vừa trông hàng vừa vẽ tranh, bất tiện lắm.”

“Đừng đùa. Chị làm ăn cũng không ảnh hưởng đến việc vẽ bản thảo đâu.” 

Năm vạn của Hạ Tịch Học không phải số tiền dễ cầm, đừng thấy cậu ta còn trẻ mà tưởng đơn giản, cậu ta tính toán ghê gớm lắm đấy.

Hạ Tịch Học nghiêm túc nói: “Em không đùa đâu. Với nhân viên xuất sắc, em không ngại thưởng hậu hĩnh.”

Cô muốn tự mua nhà, tức là không có ý định sống lâu dài với Lục Nghiễn.

“Em dâu chị sẽ trông hàng, chị chỉ cần bỏ chút vốn thôi. Hơn nữa, chị đã nhận tiền công rồi, tự nhiên lại có thêm khoản thưởng này, chị thấy hơi khó chịu.” Thẩm Thanh Nghi khách khí cười.

“Thanh Nghi.” Hạ Tịch Học đột nhiên gọi thẳng tên cô.

“Sao thế?”

“Những năm qua em đối xử với chị thế nào?”

Cô cảm kích: “Nhờ có em và anh Hi Nghênh giúp đỡ, chị mới được như bây giờ. Nên dù không có thưởng, chị cũng sẽ hết lòng làm việc cho hai người.”

Hạ Tịch Học ngập ngừng, sau đó bâng quơ nói: “Em cũng rất thích An An.”

Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Chị biết, thằng bé cũng rất thích em.”

“Nhưng thứ em muốn không phải những thứ này.” Cậu ta đột nhiên nhìn cô chằm chằm.

Cậu ta không muốn làm kẻ đạo đức bại hoại, cũng không muốn phá hoại gia đình người khác, nhưng cậu ta đã chờ đợi nhiều năm, bỏ ra nhiều năm…

Giờ đã không thể buông tay nữa rồi.

Cậu ta thậm chí không quan tâm cô đã kết hôn, đã sinh con với người khác.

Từ lần đầu tiên nghe cô cất giọng hát vui vẻ ở chỗ thầy Phạm, lần đầu tiên thấy cô cầm bút vẽ phác thảo, thể hiện thiên phú xuất sắc, lần đầu tiên cô nhìn người một cái đã có thể thiết kế bộ đồ vừa vặn hoàn hảo cho họ…

Cậu ta đã vô vọng mà yêu cô mất rồi.

Rõ ràng là cậu ta quen cô trước, cũng yêu cô trước, Lục Nghiễn dựa vào đâu chứ?

“Thiếu gia, bên Phượng Thành gọi điện tới.” Bà Lưu bước vào nhắc nhở.

 

Loading...