Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:50:42
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

84.

Hạ Tịch Học cau mày đầy khó chịu: “Không nghe!”

“Lão phu nhân đang chờ đấy!” Bà Lưu nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Bà hỏi xem có chuyện gì?” Giọng điệu của Hạ Tịch Học đầy bực bội.

Bà Lưu do dự một lát rồi đáp: “Lão phu nhân hỏi, tiểu thư Vương Di tới tìm cậu chủ rồi, sao không ra gặp?”

Hạ Tịch Học đứng dậy, quay sang Thẩm Thanh Nghi nói: “Chị đợi em một lát.”

Nói xong liền đi vào thư phòng.

Cậu ta cầm điện thoại lên, giọng hờ hững: “Cháu với cô ta không quen, gặp làm gì?”

“Từ không quen thành quen chứ sao. Cháu cũng hai mươi hai rồi, có phải nên tìm một cô gái đi không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hiền hòa của lão phu nhân.

“Bà nội, bây giờ cháu rất bận.” Hạ Tịch Học viện cớ.

“Cháu đúng là học theo y chang phong cách của anh cháu rồi. Nó thì không ai dám cưới, bà nội cũng không làm khó nó. Nhưng Vương Di thì khác, con bé để ý cháu, bà nội cũng nhìn thấy rõ ràng. Đừng phụ lòng người ta, tính theo hành trình thì mai là đến nơi rồi.

Cháu không đi gặp, người ta cũng sẽ tự tìm đến, đến lúc đó mà lại từ chối nữa thì nhà họ Hạ chúng ta chẳng phải quá thất lễ sao?” Lão phu nhân nói chuyện không hề gay gắt, nhưng vì thế mà cơn bực bội của Hạ Tịch Học lại chẳng thể nào bùng phát được.

“Cháu biết rồi! Nếu không còn gì nữa, cháu cúp máy đây, thật sự đang bàn chuyện làm ăn.”

“Được thôi! Bà nội cũng đâu có bắt cháu cưới ngay, chỉ bảo cháu tiếp xúc thử xem sao.” Lão phu nhân vẫn giữ giọng điệu ôn hòa.

Hạ Tịch Học cúp máy, rồi quay lại phòng khách.

Thẩm Thanh Nghi thấy cậu ta đi tới, mỉm cười hỏi: “Nói chuyện điện thoại xong rồi?”

“Ừm.” Hạ Tịch Học nhìn gương mặt bình thản của cô, uể oải đáp một tiếng.

“Vậy chúng ta tiếp tục bàn về vụ hợp tác vừa rồi đi. Đợi kiếm được tiền, chị nhất định không bạc đãi em.” Thẩm Thanh Nghi nửa đùa nửa thật nói, dù sao cũng đang nhờ vả, thái độ vẫn nên mềm mỏng một chút, chân thành một chút mới được.

Hạ Tịch Học nhìn cô: “Hợp tác thế nào?”

“Mỗi lần em  qua lại Dương Thành, tiện thể mang giúp chị một ít hàng về. Lần này về em mang khoảng ba trăm cái là được. Còn về lợi ích, em có thể để chị vẽ thêm vài mẫu quần áo hay túi xách cho em, hoặc trích phần trăm từ lô hàng này.”

Cô cảm thấy Hạ Tịch Học chắc chắn sẽ chẳng màng chút lợi nhuận này.

Hạ Tịch Học im lặng một lúc rồi nói: “Em đưa chị đến Dương Thành tự chọn đi. Mấy thứ như ví da, bóp tiền... em cũng không biết kiểu nào dễ bán. Nếu lấy về mà không bán được, chẳng phải lãng phí thời gian và tiền vốn của chị sao?”

“Em xem kiểu nào đang thịnh hành bên đó rồi lấy về là được.”

Hạ Tịch Học nhìn cô, khẽ nhếch cằm: “Em không gánh rủi ro này.”

Thẩm Thanh Nghi bật cười: “Tổng giám đốc Hạ, ba trăm cái ví da theo giá hiện tại của cửa hàng bách hóa cũng chỉ hơn một ngàn tệ, sao em nói nghe cứ như…”

Bảo Hạ Tịch Học hào phóng ư? Đôi khi lại tính toán chi li đến từng đồng. Nhưng bảo cậu ta keo kiệt thì cũng không hẳn. Máy chơi game đời mới, sách tranh, kẹo bánh, cậu ta đều có thể mang từ Cảng Thành về cho An An.

Với cô cũng vậy, thỉnh thoảng lại là trang sức, mỹ phẩm, túi xách…

Có khi còn đắt đỏ đến mức khiến cô không dám nhận, cuối cùng đành phải trả lại bằng công sức làm việc.

Nhưng với nhân viên có năng lực, Hạ Tịch Học luôn rất rộng rãi. Chẳng hạn như cấp nhà năm mươi ngàn tệ cho Chu Khánh, xe cũng là loại đắt tiền.

“Một ngàn tệ cũng là tiền! Nếu rủi ro có thể tránh được, tại sao lại phải gánh lấy?” Hạ Tịch Học cầm tách trà lên uống một ngụm.

Cậu ta không muốn chờ nữa, đã chờ đủ rồi...

Không thử một lần, cậu ta sẽ không cam tâm.

Ngước lên, thấy Thẩm Thanh Nghi có vẻ đang cân nhắc, Hạ Tịch Học nói tiếp: “Em lái xe đưa chị đi. Còn chuyện nhà họ Triệu ở Dương Thành, em đã cho người điều tra rồi.”

“Cảm ơn em!”

“Cảm ơn gì chứ? Nhưng có vẻ không chỉ có người của em đang điều tra nhà họ Triệu đâu.”

Thẩm Thanh Nghi chợt nhớ đến Lục Nghiễn, anh ấy cũng từng nói vậy. “Có lẽ là do Lục Nghiễn cử người đi tìm.”

Khóe môi Hạ Tịch Họckhẽ nhếch lên một tia giễu cợt: “Bây giờ anh ta mới quan tâm chị sao?”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Thẩm Thanh Nghi biết Hạ Tịch Học luôn bất bình thay mình, nên không ưa Lục Nghiễn cũng là điều dễ hiểu. Cô nhỏ giọng giải thích: “Thật ra anh ấy vẫn luôn có trách nhiệm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-84.html.]

"Ừ! Một người đàn ông thông minh như vậy mà suốt bốn năm không biết mình có con, không hay vợ mình bị ức h.i.ế.p bên ngoài, thế mà gọi là có trách nhiệm à?"

Thẩm Thanh Nghi im lặng một lúc, rồi nói: 

"Ban đầu chị cũng nghĩ vậy. Nhưng sau khi thấy anh ấy làm việc, chị mới hiểu ra. Cũng giống như ba chị, một khi đã vùi đầu vào công việc thì chẳng để mắt đến ai khác nữa."

Hạ Tịch Học hít sâu một hơi: "Vậy nên chị chấp nhận đi theo một người như thế cả đời?"

Thẩm Thanh Nghi như đã quen với câu hỏi này, nhẹ giọng đáp: "Anh ấy là ba của An An, vậy em nói xem chị có thể làm gì đây?"

Nghe câu đó, có vài lời suýt bật ra khỏi miệng Hạ Tịch Học, nhưng cuối cùng lại nghẹn lại nơi cổ họng. 

Ngón tay cậu ta cứng đờ gõ nhẹ lên tay vịn ghế gỗ đỏ, rồi nhẫn nhịn nuốt xuống.

Nếu bị từ chối, có lẽ sau này ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa.

Một lúc sau, cậu ta mới mở miệng: "Nếu có suy nghĩ khác, cũng đừng làm khổ bản thân quá."

"Chị chẳng thấy có gì là khổ cả, chỉ cần An An ổn là được."

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng hồi lâu. Đến khi Hạ Tịch Học cẩn thận buông một câu đầy ẩn ý: "Người đối xử tốt với An An, đâu chỉ có một mình anh ta."

Câu nói này vừa thốt ra, Thẩm Thanh Nghi lập tức có một cảm giác kỳ lạ.

Bởi vì Hạ Tịch Học cũng rất tốt với An An. Những lúc Lục Nghiễn không có mặt, An An bị ốm sốt, đều là Hạ Tịch Học lái xe đưa cậu bé đi khám, bất kể ngày hay đêm.

Mỗi tuần cậu ta đều kiên trì kể chuyện cho An An nghe, dạy thằng bé tiếng Anh, mua đồ chơi, bánh kẹo cho nó.

"Em..."

Thẩm Thanh Nghi vừa mở miệng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy điều đó là không thể. 

Hạ Tịch Học nhỏ hơn cô hai tuổi. Nếu có tình cảm với cô, thì trước khi cô kết hôn với Lục Nghiễn, cậu ta đã nên nói ra rồi, bởi vì hai người họ vốn quen nhau trước.

Hơn nữa, với điều kiện của nhà họ Hạ, làm sao có thể để mắt đến một người phụ nữ đã kết hôn, thậm chí còn có con chứ?

Tỉnh táo lại, cô dời đề tài về chuyện ban nãy: "Về việc lấy hàng, em nghĩ thế nào rồi?"

Biểu cảm vừa rồi của cô không lọt khỏi mắt Hạ Tịch Học. Câu ta khẽ nhếch môi.

Cậu ta không muốn để cô cứ mãi chẳng hay biết gì nữa.

"Em đưa chị đi." Giọng điệu của Hạ Tịch Học như thể chuyện này không có gì phải bàn thêm.

Thẩm Thanh Nghi hơi do dự: "Chị phải về bàn bạc với em dâu đã. Đi nhập hàng mất ít nhất ba đến năm ngày, An An cần có người chăm sóc."

"Không sao!"

“Vậy cảm ơn em, chị về trước đây.” Thẩm Thanh Nghi khách sáo đứng dậy.

Trước khi ra cửa, sau lưng lại vang lên giọng nói của Hạ Tịch Học: “Hai tháng tới, nếu doanh số từ thiết kế của chị đạt thành tích xuất sắc, em tặng chị một căn nhà, thế nào?”

Dù có chậm hiểu đến đâu, Thẩm Thanh Nghi cũng biết phần thưởng này không thể nhận. Cô lắc đầu: “Không cần đâu, dù có xuất sắc đến mấy, cũng không thể đạt đến giá trị năm mươi ngàn tệ.”

“Vậy thì cứ coi như em vui, nên muốn tặng chị thôi.” Hạ Tịch Học đứng phía sau cô, nhìn theo bóng lưng cô, chậm rãi nói.

Thẩm Thanh Nghi lại từ chối lần nữa: “Cảm ơn lòng tốt của tổng giám đốc Hạ.”

Hạ Tịch Học cũng không ép buộc: “Bao giờ chị nghĩ lại, có thể tìm đến em bất cứ lúc nào.”

“Chị sẽ tự kiếm tiền!” Nói xong, Thẩm Thanh Nghi bước ra khỏi tứ hợp viện nhà họ Hạ.

Những lời Hạ Tịch Học nói hôm nay thực sự khiến cô dễ dàng hiểu lầm. Sếp thưởng nhà cho nhân viên, chuyện này chưa từng nghe thấy bao giờ.

Sau khi Thẩm Thanh Nghi đi, Chu Khánh bước tới. Nhìn thấy vẻ mặt u ám, có chút ấm ức của ông chủ nhỏ, anh ta bỗng không biết nên an ủi thế nào. 

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Hạ Tịch Học có vẻ mặt này.

Hạ Tịch Học liếc anh ta một cái: “Có gì thì nói.”

“Vừa rồi lúc tôi vào, có gặp cô Thẩm. Cô ấy lại chưa hoàn thành nhiệm vụ à?” Chu Khánh nói xong, lại dè dặt liếc nhìn sắc mặt Hạ Tịch Học.

“Không.” Hạ Tịch Học trả lời ngắn gọn, điều chỉnh lại tâm trạng rồi hỏi: “Chuyện tôi bảo anh điều tra về Triệu Sở, sao rồi? Hắn còn ở lại Kinh Đô không?”

 

Loading...