Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:51:03
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
85
Chu Khánh đến đây chính là để báo cáo chuyện này. "Nói cũng lạ, sau khi Triệu Sở bị Lục Nghiễn đánh cho một trận, hắn ta tập hợp một đám người, có vẻ định trả thù. Nhưng không biết thế nào, ngày hôm sau chẳng những không trả đũa mà còn nhanh chóng trở về Dương Thành."
"Hàn Lan Chi, mẹ của cô Thẩm, vẫn còn ở lại Kinh Đô."
Hạ Tịch Học trầm tư một lát. "Triệu Sở chắc đã biết thân phận thật sự của Lục Nghiễn rồi."
Chu Khánh cũng nghĩ như vậy. "Dám động vào Lục Nghiễn, cấp trên chắc chắn sẽ lần ra hắn rất nhanh, đến lúc đó hắn chỉ có đường tiêu đời thôi. Nhưng tôi vừa nhận được tin, có một nhóm khác cũng đang điều tra về nhà họ Triệu, trông rất chuyên nghiệp. Bọn họ thu thập được thông tin còn nhiều hơn cả chúng ta."
Hạ Tịch Học bật cười nhạt: "Lục Nghiễn cũng có chút bản lĩnh đấy chứ."
"Ý anh là người của Lục Nghiễn?"
Hạ Tịch Học gật đầu.
"Nếu Lục Nghiễn đã lo vụ này, tổng giám đốc Hạ không cần nhọc lòng nữa đâu." Chu Khánh khuyên.
Trên gương mặt điển trai của Hạ Tịch Học thoáng qua nét giễu cợt. "Hắn ta đang ở Yến Châu, có thể quan tâm chuyện này được bao lâu?"
Chu Khánh gật đầu, tiếp tục báo cáo. "Nhà họ Triệu ở khu Thập Tam Hành* của Dương Thành có khoảng mười hai cửa hàng. Gia tộc họ làm kinh doanh qua nhiều đời, từ thời nhà Thanh đã bắt đầu buôn bán với người Tây. Ở đó, nhà họ cũng có chút danh tiếng.
Khi tình hình bất ổn, cả gia đình chuyển đến Cảng Thành. Mãi đến khi chính sách được nới lỏng, họ mới quay về.
Không biết bằng cách nào, mà mấy cửa hàng này vẫn giữ nguyên vẹn, không bị mất đi cái nào.
Hiện tại, họ làm ăn trong các lĩnh vực đồ nội thất, ngọc thạch, trà, và gần đây còn lấn sân sang cả thiết bị điện tử. Doanh thu không tệ, tuy không thể so với nhà họ Hạ, nhưng cũng được xem như một gia tộc lớn ở Dương Thành."
(Nhắc đến Thập Tam Hành - nơi từng là trung tâm thương mại lớn ở Quảng Châu thời xưa, chuyên giao thương với thương nhân nước ngoài.)
Nhà họ Hạ cũng kinh doanh ngọc thạch, nhưng chủ yếu tập trung vào vàng bạc trang sức.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Trước chiến tranh, các bậc trưởng bối của nhà họ Hạ đã quy đổi toàn bộ tài sản thành vàng và bạc để cất giữ.
Khi chiến tranh nổ ra, họ còn quyên góp một phần.
Đến khi đất nước giải phóng, rồi mở cửa, nhà họ Hạ nhanh chóng nắm bắt thời cơ, chiếm lĩnh Dương Thành*, bán bớt số vàng bạc tích trữ, thu mua cổ vật và đất đai.
(Dương Thành: Tên hư cấu dựa trên một đặc khu kinh tế quan trọng của Trung Quốc.)
Giờ đây, khi nhà nước khuyến khích kinh tế tư nhân, gia đình mới dám chính thức khôi phục hoạt động kinh doanh.
Nhà họ Hạ vốn có nền tảng tài chính vững chắc, cộng thêm bộ óc kinh doanh xuất sắc của Hạ Hi Nghênh, chỉ trong vài năm, các nhà máy của họ đều phát triển rực rỡ.
Ý tưởng chuyển hướng xuất khẩu sang nội địa cũng là do Hạ Hi Vân đề xuất.
Hạ Tịch Học nghe đến đây liền trầm ngâm suy nghĩ. Nhà họ Triệu lục tìm bản thảo của cha Thanh Nghi để làm gì? Họ có hiểu được không?
Thật thú vị!
"Hàn Lan Chi đang ở đâu?" Hạ Tịch Học hỏi.
Chu Khánh thành thật đáp: "Ở khách sạn Hữu Nghị Quốc Tế."
Đây là khách sạn tốt nhất Kinh Đô, xem ra bà ta có địa vị không tồi trong nhà họ Triệu.
"Đi, dẫn tôi đến gặp bà ta!"
Chu Khánh liếc nhìn Hạ Tịch Học, trong lòng đầy nghi hoặc. Tổng giám đốc Hạ quan tâm đến nhân viên đến mức này sao?
Dù khó hiểu, nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đáp: "Được, tôi sẽ lái xe đưa anh đến đó ngay."
Lúc này, Hàn Lan Chi đang ngồi trong phòng suy nghĩ thì nghe thấy phục vụ lên hỏi:
"Phu nhân Hàn, dưới lầu có hai vị khách nói là bạn của bà, muốn gặp mặt. Tôi có nên để họ lên không?"
Bà cau mày: "Họ có nói tên không?"
"Một người họ Hạ."
"Bao nhiêu tuổi?"
"Tầm hai mươi mấy, trông giống người nhà của bà vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-85.html.]
Hàn Lan Chi nghe thấy họ và độ tuổi, lập tức đoán ra được là ai, nhưng khi nghe phục vụ bảo rằng trông giống họ hàng, bà lại thấy hơi tò mò. "Sao anh lại nghĩ anh ta là người nhà tôi?"
Người phục vụ cười đáp: "Khí chất xuất chúng, vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu."
Lời khen này khiến tâm trạng Hàn Lan Chi tốt hơn, bà gật đầu: "Để anh ta lên đi!"
Hạ Tịch Học được dẫn lên, cùng với Chu Khánh bước vào phòng. Phía sau Hàn Lan Chi cũng có một người hầu đứng đó.
Bà từng gặp Hạ Tịch Học.
Năm đó, khi đưa Thẩm Thanh Nghi đến học nghệ thuật ở nhà Tiền Phạm Tây, bà đã nhìn thấy cậu nhóc này. Khi ấy chỉ mới mười sáu tuổi, trắng trẻo sáng sủa, ăn mặc sang trọng, ánh mắt tinh quái cứ đảo qua đảo lại nhìn bà ta và Thẩm Thanh Nghi.
Sau đó bà ta ghe nói cậu ta đi du học nước ngoài.
Nhưng ai cũng hiểu, mười sáu tuổi thì có thể du học cái gì? Chẳng qua là nhà họ Hạ có tiền, có quan hệ, từ nhỏ đã đưa con ra nước ngoài hưởng thụ mà thôi. Bởi vì lúc đó, trong nước thực sự quá khổ.
"Dì Hàn!" Hạ Tịch Học lễ phép chào.
Hàn Lan Chi khẽ gật đầu xem như đáp lại, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tìm đến tận đây, có chuyện gì sao?"
Hạ Tịch Học không vòng vo: "Dì có biết chuyện của Triệu Sở không?"
Nghe đến cái tên này, Hàn Lan Chi lập tức cảnh giác: "Chuyện gì?"
"Hắn ta muốn hiếu kính dì, đưa theo hai người, nhưng lại thất lễ với Thanh Nghi."
Hàn Lan Chi lập tức hiểu ra. Cậu nhóc này là đến bênh vực con gái bà sao?
Bà híp mắt nhìn cậu, hỏi dò: "Cháu và Thanh Nghi thân thiết lắm sao?"
Rõ ràng nhỏ hơn con gái bà hai tuổi, vậy mà lại gọi cô một cách thân mật như vậy.
Hạ Tịch Học gật đầu: "Vâng! Chị ấy là nhà thiết kế của công ty cháu."
"Thế Lục Nghiễn có biết không?"
Là người từng trải, Hàn Lan Chi chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra cậu nhóc này có tình ý với con gái bà.
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Hạ Tịch Học hơi trầm xuống: "Anh ta biết."
Hàn Lan Chi liền thấu suốt mọi chuyện. Lục Nghiễn quả nhiên giống hệt Thẩm Hoài Sơn, dù người khác có tốt với hắn bao nhiêu, trong mắt hắn cũng chỉ có nghiên cứu của mình mà thôi.
Cuối cùng chẳng được gì, ngược lại còn bị tống vào tù, uất ức mà ch/ết.
Tiếc là con gái bà lại quá ngu ngốc, không chịu nghe lời khuyên, để rồi phải sống cảnh góa bụa khi chồng vẫn còn.
"Hôm nay cháu đến là để nhờ dì chuyển lời cho nhà họ Triệu. Nếu ai trong nhà họ dám động đến Thanh Nghi, đừng trách cháu không khách sáo."
Lúc nói câu này, ánh mắt Hạ Tịch Học lập tức trở nên sắc bén.
Nghe vậy, Hàn Lan Chi không hề tức giận, khóe môi thậm chí còn ẩn hiện ý cười: "Cháu làm những chuyện này, Thanh Nghi có biết không?"
"Cháu đã nói sẽ giúp chị ấy điiều tra nhà họ Triệu."
Hàn Lan Chi bật cười: "Suy cho cùng, Thanh Nghi cũng là con gái của ta, không cần cháu nhắc, ta cũng không để người nhà họ Triệu động vào nó."
Lần này đến lượt Hạ Tịch Học kinh ngạc: "Nếu đã biết là con gái mình, tại sao dì vẫn ép chị ấy giao ra thứ mà giáo sư Thẩm vốn không để lại?"
Hàn Lan Chi nhìn chằm chằm cậu, chậm rãi hỏi: "Cháu muốn biết sao?"
"Vâng!"
Bà im lặng một lúc lâu, rồi mới thản nhiên nói: "Ta hầu hạ cha nó nửa đời người, nhưng chẳng bao giờ nhận được sự hồi đáp xứng đáng. Giờ ta lấy lại một chút đồ của ông ta làm bù đắp, có gì là quá đáng?"
"Nhưng rõ ràng dì định giao nó cho nhà họ Triệu. Thứ đó có ích gì cho bọn họ? Dì nhận được bù đắp gì từ đó?"
Hàn Lan Chi cười cười: "Chuyện đó không liên quan đến cháu. Đó là đồ của ta và Thanh Nghi, chỉ cần lấy được, thì nửa đời còn lại của mẹ con ta sẽ không phải lo lắng nữa."
Hạ Tịch Học không hiểu: "Nếu dì thực sự quan tâm đến Thanh Nghi, vậy dì có biết bốn năm qua chị ấy đã sống khổ sở thế nào không? Sao không quay về giúp đỡ?"
Nụ cười trên mặt Hàn Lan Chi lập tức biến mất, lạnh nhạt đáp: "Ta muốn để nó chịu đủ khổ sở ở chỗ Lục Nghiễn. Chỉ có như vậy, nó mới hối hận."