Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:51:26
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

86

Nhưng cô con gái này còn ngu ngốc hơn bà ta tưởng tượng, khiến bà ta tức đến đau đầu.

Hạ Tịch Học im lặng một lúc lâu mới nói: "Đừng làm khó Thanh Nghi!"

"Đây là chuyện nhà ta, cháu lấy tư cách gì để nói với ta những lời này?" Hàn Lan Chi cảm thấy thằng nhóc này vẫn còn quá đơn thuần.

Hạ Tịch Học nghẹn lời, đúng là với tư cách ông chủ mà can thiệp chuyện này thì hơi quá.

Mãi sau cậu mới nói: "Cháu chỉ khuyên dì thôi."

Hàn Lan Chi hít sâu một hơi: "Được rồi, ta hiểu ý cháu, sau này sẽ không làm khó nó nữa."

"Cảm ơn dì Hàn! Xin lỗi đã làm phiền." Hạ Tịch Học nói xong, quay sang vẫy tay với Chu Khánh, rồi xoay người rời đi.

Hàn Lan Chi nhìn theo bóng lưng cậu ta, trầm ngâm suy nghĩ. Đứa trẻ này chẳng phải tốt hơn cái tên Lục Nghiễn đáng c/hết kia gấp trăm lần sao?

Đúng là mù quáng, c/hết cũng không chịu hối cải.

Chờ hai người họ đi khuất, cô gái đứng phía sau bà mới lên tiếng: "Phu nhân, vậy chúng ta vẫn đi Yến Châu chứ?"

"Đi!"

"Vậy còn lão gia thì sao?" Tiểu Mai nhắc nhở.

"Nếu ông ta gọi đến, cứ nói tôi vẫn phải ở lại kinh đô thêm một thời gian để bồi dưỡng tình cảm với con gái." Hàn Lan Chi lạnh lùng đáp.

Thoáng chốc đã đến cuối tuần, Lục Nghiễn không ngủ nướng mà dậy sớm, rửa mặt xong liền đi đến trạm điện thoại công cộng.

Lần này anh định gọi về nhà, bảo vợ lắp một chiếc điện thoại bàn.

Chuông đổ, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Làm phiền nối máy đến đồng chí Thẩm Thanh Nghi, khu 15, phòng 808, xin cảm ơn."

"Vui lòng chờ trong năm phút rồi gọi lại."

Lục Nghiễn đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ trên cổ tay. 

Chỉ có năm phút thôi, nhưng anh lại liên tục xem giờ, vô thức cảm thấy hồi hộp. Cuối cùng, kim phút nhảy thêm một nấc, anh lập tức bấm số lại lần nữa.

Rất nhanh, đầu dây bên kia có người nhấc máy.

Vịt Trắng Lội Cỏ

"Alo!"

Nghe thấy giọng nói vang lên, Lục Nghiễn sững lại: "Thải Tình? Sao em nghe máy? chị dâu đâu?"

Chính anh cũng không nhận ra giọng mình mang theo sự lo lắng và sốt ruột.

"Chị dâu đồng ý hợp tác làm ăn với em, nên vừa mới đi Dương Thành lấy hàng rồi."

Lục Nghiễn căng thẳng: "Đi Dương Thành?"

"Ừm!" Lục Thải Tình trả lời xong liền giải thích: "Anh yên tâm đi, chị ấy không đi một mình đâu, mà đi cùng ông chủ của chị ấy."

Tim Lục Nghiễn như thắt lại: "Hạ Tịch Học sao?"

"Đúng vậy!"

Nửa ngày sau, đầu dây bên kia im lặng không có động tĩnh gì.

Lục Thải Tình cầm ống nghe: "Alo? Anh hai, anh còn đó không?"

"Có!" Giọng nói nhỏ hẳn đi.

Lục Thải Tình tiếp tục: "Chuyện trong nhà anh không cần lo đâu, em và chị dâu vẫn chung sống rất tốt. Cả An An cũng đến đây rồi, anh có muốn nói chuyện với nó không?"

Nhắc đến con trai, cuối cùng Lục Nghiễn cũng lấy lại tinh thần: "Được!"

Rất nhanh, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt, phấn khởi: "Ba ơi, con nhớ ba lắm! Ba bên đó có khỏe không?"

"Ba cũng nhớ con! Bên này ba vẫn ổn." Lục Nghiễn thành thật trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-86.html.]

"Vậy ba cố lên nhé! Mau hoàn thành xong dự án để về với mẹ và con." Giọng nói trẻ con trong trẻo khiến Lục Nghiễn cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

"Được."

"Nhất ngôn vi định!"

"Ừm, nhất ngôn vi định."

"Nếu không còn chuyện gì khác thì An An cúp máy đây!"

"Được!"

Điện thoại cúp máy, Lục Nghiễn rời khỏi trạm điện thoại công cộng, ủ rũ quay về ký túc xá.

Vừa vào đến nơi, anh đã thấy Tô Dương đang ngồi trên giường mình.

"Đi tham gia hoạt động quyên góp đi." Tô Dương sợ anh quên nên đặc biệt đến nhắc nhở.

"Biết rồi!"

Tô Dương nhìn Lục Nghiễn có vẻ không có tinh thần: "Cậu sao thế? Đừng bảo lại định nhờ tôi giúp cậu từ chối đấy nhé, tuần này tôi đã cố hết sức rồi đấy."

Lục Nghiễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có."

Chuyện đã hứa, anh không nuốt lời. Nói xong, anh lại nhìn đồng hồ: "Còn một tiếng nữa mới xuất phát."

"Bên kia đang đợi rồi, một tiếng nữa có muộn không?"

Lục Nghiễn liếc mắt nhìn cậu ta: "Tôi lái xe của viện nghiên cứu đi."

Tô Dương lập tức đứng dậy: "Vậy tôi đi nói với họ, bảo họ đi trước."

Tô Dương vừa rời đi, Lục Nghiễn chậm rãi ngồi xuống bàn. Không hiểu vì sao, chỉ vì không được nghe giọng vợ mà giờ đây anh chẳng có chút tinh thần làm gì cả.

Anh thuận tay cầm bản thảo nghiên cứu trên bàn lên lật qua, khi lật đến trang cuối, anh dừng lại, cầm bút bắt đầu tính toán. 

Rất nhanh, anh chìm vào trạng thái tập trung cao độ, như thể chỉ có những phép tính khó nhằn mới giúp anh trấn tĩnh, không nghĩ đến chuyện Hạ Tịch Học.

Khoảng nửa tiếng sau, Tô Dương lại quay về.

"Sao lại bắt đầu tính toán nữa rồi?"

Lục Nghiễn nhíu mày, không trả lời.

Tô Dương bước lại gần, nhìn thấy bản thảo nghiên cứu trước mặt anh, lập tức cảm thấy điên rồ: 

"Cậu đang dùng động lực học để dự đoán quỹ đạo thiên thể? Đừng dọa tôi được không, chúng ta đâu có làm kính viễn vọng không gian?"

Chẳng phải đây là tự dưng làm khó chính mình, tăng thêm độ khó và khối lượng công việc sao? Viện nghiên cứu của bọn họ đâu có kỹ thuật đó.

Lục Nghiễn không biểu lộ cảm xúc, đáp lời: "Không phải, tôi chỉ đang điều chỉnh tâm trạng một chút thôi."

Chỉ có những phép tính siêu khó mới khiến anh tĩnh tâm, tập trung toàn bộ tinh thần.

Tô Dương thở phào một hơi: "Cậu bị sao thế?"

Lục Nghiễn mím môi, do dự một chút nhưng vẫn nói ra: 

"Sáng nay tôi gọi điện về cho vợ, cô ấy không nghe máy, đã cùng người khác đi Dương Thành nhập hàng, định về mở tiệm nhỏ buôn bán."

Tô Dương khó hiểu: "Vậy chẳng phải rất tốt sao? Không nghe máy thì thôi, lần sau gọi lại là được mà."

Đàn ông kỹ thuật an ủi nhau, đơn giản vậy thôi, nói ra nhưng thực ra cũng chẳng giúp ích gì.

"Tôi biết là rất tốt." Người bình thường đều thấy như vậy, Lục Nghiễn không thể phản bác, vấn đề là ở chính anh.

"Vậy sao cậu lại không vui?"

Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy giọng Lục Nghiễn trầm thấp vang lên: "Tôi chỉ muốn nghe giọng cô ấy thôi."

Tô Dương nghẹn lời: "Sến sẩm!"

Lại nhìn thấy trên bàn Lục Nghiễn có một chiếc bình sứ tinh xảo, cậu ta cầm lên xem xét, tò mò hỏi: "Cái gì đây?"

 

Loading...