Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:51:46
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

87

"Thuốc mỡ."

"Cậu bị thương ở đâu?" Tô Dương tò mò hỏi.

Lục Nghiễn chỉ vào vết đỏ mờ nhạt trên cổ sắp biến mất.

Tô Dương hoàn toàn cạn lời: "Có mỗi vết thương bé xíu mà dùng loại thuốc tinh xảo thế này? Bao giờ cậu trở nên khó tính vậy?"

"Vợ tôi đưa cho." Lục Nghiễn nói rồi lấy lại lọ sứ từ tay cậu ta, cẩn thận cất vào túi.

Tô Dương lập tức hiểu ra. Thẩm Thanh Nghi đúng là một người chú trọng tiểu tiết, ngay cả Lục Nghiễn giờ cũng bị ảnh hưởng, ngày càng chăm chút bản thân hơn.

Cậu ta nhìn đồng hồ, thúc giục: "Đi nhanh đi, đừng đến muộn."

Lục Nghiễn đứng dậy ra ngoài, tìm đến phòng hành chính lấy chìa khóa rồi xuống gara lái xe.

Hai người lái xe đến địa điểm tổ chức sự kiện, sân khấu đã dựng xong, bên dưới chật kín người. 

Lục Nghiễn tìm một chỗ đỗ xe rồi cùng Tô Dương đi vào hậu trường.

Vừa nhìn thấy Lục Nghiễn, Vương Tư Tư thở phào nhẹ nhõm.

"Đồng chí Vương Tư Tư, thùng quyên góp đặt ở đâu?" Tô Dương lên tiếng hỏi.

Vương Tư Tư vội trả lời: "Lát nữa em sẽ bảo người dẫn hai anh qua đó."

Trả lời xong, cô ta lại liếc nhìn Lục Nghiễn. Gương mặt anh vẫn điềm tĩnh, có vẻ không có tinh thần lắm. Cô ta đi tới, quan tâm hỏi: "Kỹ sư Lục, anh đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

Lúc này, một trợ lý nhỏ chạy đến: "Kỹ sư Lục đã tới chưa?"

Tô Dương lập tức dịch sang bên, nhường chỗ cho cô ấy: "Có đây!"

Cô trợ lý từng gặp Lục Nghiễn ở đài truyền hình. 

Hôm nay vừa nhìn thấy anh, cô ấy lập tức xác nhận người đàn ông này thực sự không trang điểm mà vẫn đẹp trai như vậy. Vì thế, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào: 

"MC đang giới thiệu rồi, không ngờ ở Yến Thành lại có nhiều người biết anh đến thế. Họ nói từng xem anh trên TV và biết chính anh đã chọn địa điểm tổ chức sự kiện ở đây."

Lục Nghiễn không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt đáp: "Vậy đi thôi."

Vương Tư Tư có chút ấm ức, cô ta còn chưa kịp nói với anh thêm vài câu. Bình thường muốn gặp anh còn khó, không chỉ Tô Dương mà cả đồng nghiệp trong phòng cũng chẳng ai cho cô ta cơ hội tiếp xúc với anh.

Một câu "Đừng làm phiền anh ta, anh ta cần tập trung." đã đủ để đẩy cô ra xa.

Sau khi Lục Nghiễn bước ra, anh lập tức được mời lên sân khấu.

Khán giả đứng gần bắt đầu xì xào bàn tán.

"Không ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV!"

"Đẹp trai không phải vấn đề chính, quan trọng là nhờ anh ấy chọn địa điểm này, Yến Thành giờ nổi tiếng hơn hẳn, còn được lên báo mấy lần."

"Không ngờ anh ấy cũng có tấm lòng nhân ái, lại chịu làm khách mời cho buổi quyên góp này."

MC giới thiệu xong, đưa micro cho anh: "Kỹ sư Lục, anh có thể nói vài lời không?"

"Yến Thành là một vùng đất giàu lòng nhân ái. Lần này, các huyện xung quanh Yến Thành chịu ảnh hưởng nghiêm trọng bởi lũ lụt, mùa màng thiệt hại nặng nề, mong mọi người có thể chung tay giúp đỡ."

Nói xong, Lục Nghiễn liền đưa micro lại cho MC.

MC mỉm cười: "Nói hay lắm! Xem ra kỹ sư Lục cũng cảm nhận được lòng nhân ái của Yến Thành, nên mới quyết định đặt trạm quan sát thiên văn tại đây, đúng không nào?"

Lục Nghiễn chỉ mỉm cười, không trả lời. Khán giả bên dưới coi như anh đã ngầm thừa nhận, đồng thanh hô to: "Đúng vậy!"

Sau đó, anh và Tô Dương được mời xuống sân khấu. Tô Dương cười nói: "MC nói chuyện chẳng có tí cơ sở khoa học nào."

Lục Nghiễn đáp: "Đó chỉ là cách diễn đạt mang tính cảm xúc. Không ai có thể chứng minh lời đó đúng hay sai, mà mọi người cũng thích nghe, thì cứ để cô ấy nói thôi."

Nói rồi, hai người tiến đến khu vực đặt thùng quyên góp.

Thậm chí có người không chờ đến khi biểu diễn kết thúc mà đã chủ động đến quyên góp. Lục Nghiễn liên tục nói lời cảm ơn.

Khi chương trình còn chưa kết thúc, ba thùng quyên góp ở khu vực của Lục Nghiễn đã đầy. Anh và Tô Dương lập tức giao lại cho người phụ trách, chào tạm biệt ban tổ chức rồi cùng nhau đi lấy xe.

Buổi quyên góp có nhiều khách mời, bao gồm doanh nhân, tấm gương tiêu biểu địa phương và hiệu trưởng các trường học. Nhưng chỉ có nhóm của Lục Nghiễn là hoàn thành sớm nhất.

Vương Tư Tư biểu diễn xong bước xuống sân khấu, phát hiện Lục Nghiễn đã rời đi từ lâu, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét vì tức giận.

Buổi chiều, trong lúc ăn cơm, cô ta cố tình đến căn-tin nơi Lục Nghiễn dùng bữa. 

Nhìn thấy anh và Tô Dương đang ngồi cùng hai nhân viên khác, cô ta bước thẳng tới, đứng trước mặt anh.

"Đồng chí Lục Nghiễn, anh cố tình tránh mặt em à?"

Lục Nghiễn thản nhiên gật đầu: "Ừm."

"Tại sao?"

"Vì ảnh hưởng đến công việc của tôi. Hơn nữa, tôi đã có vợ."

Anh không nói thêm lời nào. Trước khi xác định cô ta có suy nghĩ gì về mình, anh sẽ không để cô mất mặt giữa đám đông.

Nhưng việc cô ta chủ động đến tìm anh và nói những lời này, rõ ràng là có ý muốn tiếp cận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-87.html.]

Nếu chỉ là trao đổi công việc bình thường, thì khi mọi chuyện đã hoàn thành, chẳng có lý do gì để cô ta đến tìm anh nữa.

Bây giờ còn trực tiếp chất vấn anh, hỏi vì sao lại tránh mặt cô ta? Rõ ràng là đang trách anh không đáp lại.

Lục Nghiễn không có khả năng nhạy cảm với mấy chuyện này, nhưng trước đây, khi gặp phải tình huống tương tự, anh đã từng suy đoán và kiểm chứng nhiều lần, nên đại khái cũng có thể phân biệt được khi nào đối phương có ý với mình.

Lục Nghiễn đối xử như vậy với đồng nghiệp nữ không phải lần một lần hai, mọi người xung quanh đều đã quen.

Chỉ có Vương Tư Tư là không giữ nổi thể diện, cắn môi đầy ấm ức rồi quay người chạy đi.

Cô ta vừa đi khỏi, ánh mắt của những người còn lại lập tức đổ dồn về phía Lục Nghiễn. Có người không nhịn được, lên tiếng:

"Anh không thể nói chuyện uyển chuyển một chút à?"

"Uyển chuyển thì chỉ tổ tốn thời gian và công sức của cả hai bên. Hơn nữa, làm vậy cũng chẳng khác gì hại cô ấy." Lục Nghiễn thẳng thắn đáp.

Tô Dương lắc đầu: "Không biết đến khi nào anh mới gặp báo ứng trong chuyện này. Đến lúc đó, để xem anh còn nói được mấy câu như thế không!"

Lục Nghiễn cúi đầu tiếp tục ăn, không quan tâm đến chuyện này nữa.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Dù gì vợ anh cũng đã dặn, ngoài công việc ra thì không được trò chuyện với những người phụ nữ như thế.

Lúc này, Thẩm Thanh Nghi đang ngồi trên xe của Hạ Tịch Học, đầu óc mơ màng, choáng váng. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi Kinh Đô lâu như vậy.

Hạ Tịch Học nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhẹ giọng trấn an: "Còn khoảng nửa tiếng nữa, em sẽ đặt phòng khách sạn rồi tìm chỗ ăn."

"Được." Thẩm Thanh Nghi yếu ớt trả lời, cố gắng nhịn cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng.

Đúng lúc cô chịu không nổi nữa, xe cũng dừng lại.

Hạ Tịch Học xuống xe, đi vòng ra sau mở cửa: "Thanh Nghi, đến rồi!"

Thẩm Thanh Nghi dù đang rất mệt mỏi nhưng vẫn cau mày, nhắc nhở: "Chị đã nói rồi, gọi chị, đừng có vì em là sếp của chị mà cứ xưng hô kiểu lộn xộn thế."

Tiếng "Thanh Nghi" này của cậu ta luôn khiến người khác dễ hiểu lầm, vừa thân mật lại vừa dịu dàng.

Hạ Tịch Học chẳng mấy bận tâm, vươn tay muốn đỡ cô.

Thẩm Thanh Nghi cố gắng đứng vững, "Không sao, chị đi theo em là được."

Cô luôn biết giữ chừng mực, thế nên Hạ Tịch Học thu tay lại, dẫn cô vào một khách sạn.

Đến cửa, Thẩm Thanh Nghi mới phản ứng lại: "Khách sạn này đắt lắm đúng không? Chị đi xa như thế này là để kiếm tiền đấy."

Khách sạn loại này ở Kinh Đô ít nhất cũng phải ba, bốn mươi đồng một đêm.

Tiền cô kiếm được từ việc buôn bán còn chưa chắc có lãi.

"Em mời!" Hạ Tịch Học nói rồi đi thẳng đến quầy lễ tân.

Nhân viên quầy lễ tân dường như rất quen với Hạ Tịch Học, niềm nở chào đón: "Hạ tiên sinh, vẫn để lại phòng tốt nhất cho ngài như mọi khi."

"Tôi muốn hai phòng!"

Hạ Tịch Học thường xuyên đi công tác, mỗi lần đến đều ở khách sạn này, nên rất thân với nhân viên ở đây.

"Vâng, xin chờ một chút!"

Rất nhanh, chìa khóa và thẻ phòng được đưa cho Hạ Tịch Học, anh thanh toán một trăm đồng.

Thẩm Thanh Nghi thấy vậy mà đổ mồ hôi lạnh. Cô vốn cũng chẳng phải kiểu tiết kiệm gì cho cam, nhưng so với độ vung tay của Hạ Tịch Học thì chẳng thấm vào đâu.

Nếu lúc về còn ở thêm một đêm nữa, vậy chẳng phải mất tận hai trăm đồng sao?

Hạ Tịch Học giả vờ như không thấy sắc mặt của cô, dẫn cô lên lầu, đưa chìa khóa và thẻ phòng: "Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa em dẫn chị đi ăn."

Thẩm Thanh Nghi nghĩ đến việc anh ta tiêu tiền rộng rãi, lập tức từ chối: "Em cứ đi ăn đi, chị không có khẩu vị."

Cô định đợi lát nữa xuống dưới mua ít bánh bao hoặc bánh ngọt ăn tạm.

Hạ Tịch Học sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện tiền nong với cô, nhưng mối nhân tình này mà nợ nhiều thì khó nói rõ ràng được.

Cậu ta liếc nhìn cô một cái, không nói gì, quay người về phòng mình.

Khoảng một tiếng sau, có tiếng gõ cửa.

Thẩm Thanh Nghi hỏi: "Ai vậy?"

"Là em"

Cô mở cửa ra, liền thấy Hạ Tịch Học xách một túi vải bước vào.

Cậu ta đặt túi xuống bàn, mở ra, bên trong là một hộp tròn lớn.

Thẩm Thanh Nghi vừa nhìn đã nhận ra, đó là hộp giữ nhiệt chuyên dụng.

Hạ Tịch Học mở nắp hộp, bày hết các món ăn được xếp gọn gàng bên trong lên bàn: sườn hầm, gà, cá hấp cắt miếng và một đĩa rau xanh xào tươi ngon.

"Qua đây ăn đi."

Thẩm Thanh Nghi hơi ngại ngùng: "Cái này... em mua cả hộp giữ nhiệt à?"

"Là đồ trên xe em." Hộp giữ nhiệt này là hàng xách tay từ nước ngoài, cậu ta thường mang theo bên mình, phòng khi bận rộn thì dùng để đựng đồ ăn.

Mùi thức ăn thơm nức xộc vào mũi, bụng Thẩm Thanh Nghi lập tức réo lên một tiếng. Cô do dự một lúc, rồi rụt rè hỏi: "Em ăn rồi chưa?"

"Chưa! Ngần này đồ ăn, chị nghĩ một mình chị ăn hết nổi à?"

 

Loading...