Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:56:23
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
89
#Trước khi đọc tiếp hãy đọc sơ qua note này nhóe!!
-Nhân vật Hạ Hi Nghênh là nữ, trước đây ad có dịch nhầm là nam (từ c90 sẽ đổi thành nữ)
-Nhà họ Hạ có 4 anh chị em, 2 anh cả ra nước ngoài, con thứ 3 là Hạ Hi Nghênh, con út là Hạ Tịch Học.#
(Vì là truyện dài nên ad có thể sẽ không nắm hết được các nhân vật nên trong quá trình đọc mong các bạn độc giả nhẹ nhàng bỏ qua)
OvO
—----------------------
Sắp đến cửa khẩu, Hạ Tịch Học nhắc cô: "Không có giấy thông hành, chúng ta phải đi đường vòng khi vào nội quan, cũng không thể ở lại lâu. Ngày mai phải đi Dương Thành rồi."
Lúc này, Dương Thành vẫn còn chia thành nội quan và ngoại quan. Muốn vào nội quan thì bắt buộc phải có giấy thông hành biên phòng.
Thẩm Thanh Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu vậy, chị không vào nội quan nữa. Chị sẽ đặt khách sạn ở ngoài này, chờ em xong việc rồi ngày mai gặp lại để bàn chuyện đi Dương Thành."
"Đã đến đây rồi thì tiện thể gặp người nhà em luôn đi. Điều đó sẽ có lợi cho sự nghiệp của chị sau này. Nếu chị không gấp, em cũng có thể dẫn chị đi tham quan xưởng một chút." Hạ Tịch Học vẫn chưa có ý định dừng xe.
Lúc này, Thẩm Thanh Nghi đã choáng xe đến mức khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn: "Sự nghiệp của chị chẳng phải do em và anh Hi Nghênh quyết định sao? Liên quan gì đến người khác chứ?"
Hạ Tịch Học khựng lại một chút. Đúng là không liên quan lắm, nhưng cậu ta vẫn muốn đưa cô về gặp cha mẹ và bà nội.
"Chị em thường xuyên qua lại Cảng Thành. Bên đó là nơi dẫn đầu xu hướng thời trang. Nếu sau này chị đến Dương Thành, tiếp tục làm thiết kế cho xưởng nhà em, thì cũng không phải không có cơ hội theo chân chị ấy."
Thẩm Thanh Nghi suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chị cũng chưa chắc bao giờ mới đến Dương Thành."
"Người phụ nữ năm đó hãm hại cha chị từng xuất hiện ở Phượng Thành. Em cũng đã cho người xác nhận, gần đây chị em nói đã tìm được hành tung cố định của bà ta. Nếu muốn lật lại vụ án, chị và dì phải đích thân đến."
Nhắc đến mẹ, trong lòng Thẩm Thanh Nghi dâng lên một nỗi thất vọng. "Bà ấy sẽ không giúp đâu."
Cô vốn có thể nghe lời Lục Nghiễn, chờ thêm vài năm, nhưng những thứ của cha cô dường như đang bị người khác nhắm tới.
Hoặc là lật lại vụ án, hoặc là tìm một nơi an toàn để cất giấu. Nhưng với cô bây giờ, cả hai lựa chọn đều quá khó.
"Có lẽ dì ấy cũng có nỗi khổ riêng." Hạ Tịch Học nhớ lại những lời Hàn Lan Chi từng nói.
Thẩm Thanh Nghi liếc mắt nhìn cậu ta, người đang bình tĩnh lái xe: "Em đã gặp mẹ chị?"
Hạ Tịch Học do dự một lát rồi gật đầu: "Phải. Em đã cho người điều tra nhà họ Triệu. Ở Dương Thành, họ làm ăn buôn bán. Triệu Sở đã quay về, nhưng mẹ chị vẫn ở lại Kinh Đô."
"Bà ấy ở lại một mình?"
"Đi cùng một người hầu, sống trong khách sạn Hữu Nghị ở Kinh Đô." Hạ Tịch Học không giấu cô.
Thẩm Thanh Nghi hít sâu một hơi: "Bà ấy đã nói gì với em?"
"Dì ấy nói, năm đó chị không nghe lời bà ấy, nhất quyết gả cho Lục Nghiễn, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Bốn năm nay không đoái hoài gì đến chị chính là muốn chị chịu đủ đau khổ với Lục Nghiễn, rồi tự quay về."
Hạ Tịch Học vừa nói vừa quan sát Thẩm Thanh Nghi qua gương chiếu hậu, sợ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Hồi lâu, Thẩm Thanh Nghi mới bật cười tự giễu: "Thì ra là vậy sao?"
Nụ cười mang theo sự cô đơn và chua xót.
Biểu cảm ấy lọt vào mắt Hạ Tịch Học khiến tim cậu ta khẽ siết lại, như thể bị vô số những mũi kim nhỏ li ti đ.â.m vào, đau âm ỉ mà không thể nói ra. Cậu ta có chút hối hận vì đã nói ra những lời đó.
"Thanh Nghi!" cậu ta khẽ gọi một tiếng.
"Nói rồi, gọi chị!" Thẩm Thanh Nghi lập tức chỉnh lại.
Nói câu này, vẻ mặt cô bỗng chốc trở nên tức giận, như thể sự đau đớn thoáng qua ban nãy chỉ là ảo giác.
Hạ Tịch Học nhẹ nhàng thở phào.
Xe đi vào một con đường nhỏ vắng vẻ, rẽ bảy tám lần, cuối cùng lại lên quốc lộ.
Lúc này, cảnh tượng ngoài cửa sổ xe đã hoàn toàn khác.
Một thành phố phồn hoa, trật tự dần hiện ra trước mắt.
Những tòa cao ốc mọc san sát, không hề thua kém Kinh Đô, cây cối hai bên đường xanh mướt, đâu còn tiếng máy móc ầm ầm như khi mới đến ngoại quan Dương Thành.
Dọc đường đi, Thẩm Thanh Nghi liên tục thấy bóng dáng người ngoại quốc, cô tò mò hỏi: "Ở đây cũng có nhiều người nước ngoài nhỉ?"
Hạ Tịch Học cười đáp: "Đây là khu thí điểm của cải cách mở cửa, cũng là đặc khu kinh tế, không chỉ có vốn đầu tư nước ngoài mà còn có cả vốn từ Hồng Kông, Đài Loan.
Môi trường kinh doanh ở đây cũng tốt hơn Kinh Đô rất nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-89.html.]
Thẩm Thanh Nghi hiểu ý cậu ta, điều này Hạ HI Nghênh cũng từng than phiền với cô.
Ở Kinh Đô, làm ăn phải dựa vào các mối quan hệ, còn Dương Thành là thành phố mới nổi, nơi đây coi trọng hiệu suất và thực lực hơn.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Không bao lâu sau, một tòa nhà chọc trời lọt vào tầm mắt cô. Lớp kính xanh bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời, tạo ra một vẻ ngoài hiện đại và bắt mắt. Cô không khỏi xuýt xoa: "Ít nhất cũng phải mười tầng chứ nhỉ?"
Hạ Tịch Học bình thản nói: "Mười tám tầng."
"Sao em biết?"
Cậu ta điềm nhiên đáp: "Vì đó là nhà em."
Thẩm Thanh Nghi hơi ngạc nhiên, rồi chợt nghĩ đến chuyện trước đây: "Vậy lúc ở Kinh Đô, các em..."
Hạ Tịch Học biết cô muốn hỏi gì, bèn giải thích: "Ở Kinh Đô, nhà họ Hạ chúng em không có thế lực, tất cả đều phải dùng tiền để mở đường."
Thẩm Thanh Nghi gật đầu, đã hiểu.
Xe tiếp tục đi thêm một đoạn, cuối cùng dừng lại ở một con đường nhỏ yên tĩnh, rợp bóng cây xanh.
Hạ Tịch Học tháo dây an toàn, xuống xe mở cửa cho cô.
Thẩm Thanh Nghi vừa xuống xe, mới đi được vài bước đã cảm thấy loạng choạng.
Hạ Tịch Học tiến lên một bước: "Có cần em đỡ không?"
Cô đứng yên vài giây, lắc đầu: "Không cần."
Hạ Tịch Học cũng dừng lại, không miễn cưỡng cô.
Khoảng hai, ba phút sau, Thẩm Thanh Nghi cảm thấy khá hơn, liền lên tiếng: “Đi thôi.”
Lúc này, Hạ Tịch Học mới bắt đầu cất bước.
Đi được khoảng năm phút, trước mặt họ hiện ra một căn biệt thự lộng lẫy, nguy nga.
Căn biệt thự ấy, cô chưa từng thấy qua, vô cùng rộng lớn, hệt như trong những bộ phim nước ngoài.
Hai người vừa đến cổng, đã có người hầu bước ra chào đón. “Thiếu gia đã về.”
Hạ Tịch Học gật đầu, đưa Thẩm Thanh Nghi đi thẳng vào bên trong.
Sàn nhà bóng loáng như gương, có thể phản chiếu hình bóng người. Trước đây, cô chỉ từng thấy sàn gỗ, chưa bao giờ thấy loại gạch men sáng bóng thế này.
Gót giày cao gót của cô gõ xuống nền nhà vang lên những tiếng cộp cộp rõ ràng.
Cô biết nhà họ Hạ giàu có, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.
Cô không khỏi thắc mắc, hai anh em nhà họ Hạ rốt cuộc kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?
Đèn chùm pha lê rực rỡ, ghế sofa da thật, tranh danh họa, cùng vô số món đồ trang trí đắt tiền…
Lúc này, bà cụ nhà họ Hạ bước ra, tươi cười nói: “A Học về rồi à!”
Rồi lập tức quay sang dặn dò người giúp việc phía sau: “Mau vào bếp chuẩn bị bữa ăn.”
Khi Thẩm Thanh Nghi bước đến gần, bà cụ mới phát hiện cháu trai mình không về một mình, mà còn dẫn theo một cô gái.
“A Học, cô gái này là…?”
Hạ Tịch Học liền lên tiếng: “Cháu quên gọi điện báo trước với bà. Đây là nhà thiết kế của xưởng chúng ta ở Kinh Đô, học trò mà thầy của cháu yêu quý nhất.”
Lúc này, bà cụ mới chăm chú quan sát Thẩm Thanh Nghi. “Là cô Thẩm phải không? Bà nghe A Học và A Nghênh nhắc đến cháu suốt.”
Dương Thành quả nhiên là một thành phố cởi mở, cách xưng hô của họ cũng rất khác, không còn gọi “đồng chí” như nơi khác nữa.
Điều này khiến Thẩm Thanh Nghi có chút chưa quen.
Nhưng cô vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với bà cụ. “Vâng, cháu là Thẩm Thanh Nghi.”
“Chà chà, xinh xắn quá! Mau ngồi đi, mau ngồi đi!” Vừa nói, bà vừa bảo người giúp việc pha trà.
Thẩm Thanh Nghi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, Hạ Tịch Học cũng ngồi cạnh cô. “Đừng khách sáo, nhà cháu không có nhiều quy tắc đâu. Muốn ăn gì, cứ nói với cháu.”
Bà cụ nhìn cháu trai nói chuyện với cô gái này, ánh mắt không khỏi nheo lại. “A Học, cô Thẩm đã kết hôn rồi nhỉ?”
Thẩm Thanh Nghi gật đầu. “Vâng, còn có một bé trai, năm nay bốn tuổi rồi ạ.”
Nghe vậy, bà cụ thầm yên tâm hơn, lại hỏi: “Lần này theo A Học đến Dương Thành, có việc gì cần làm sao?”
Hạ Tịch Học không vui, cau mày gọi một tiếng: “Bà nội!”