Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:58:09
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

91

Hạ Thế Vinh được Ngô Anh Hồng khoác tay, cùng nhau bước vào phòng khách.

Hạ Tịch Học và Hạ Hi Nghênh đồng thanh chào: "Ba, mẹ!"

Thẩm Thanh Nghi cũng đứng dậy, lễ phép gọi: "Bác trai, bác gái!"

Hạ Thế Vinh và Ngô Anh Hồng đồng loạt gật đầu đáp lại.

Không đợi cha mẹ hỏi, Hạ Tịch Học chủ động giới thiệu: "Ba mẹ, đây là Thẩm Thanh Nghi."

Hai ông bà vốn đã nghe con trai con gái nhắc đến cô nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt. 

Ngô Anh Hồng mỉm cười quan sát Thẩm Thanh Nghi một lượt rồi khen: "Quả nhiên rất xinh đẹp, trách nào quần áo con thiết kế cũng đẹp đến thế. Bộ hôm nay bác mặc cũng là con thiết kế đúng không?"

So với ánh mắt dò xét của bà cụ Hạ, nụ cười của Ngô Anh Hồng lại ôn hòa hơn nhiều.

Thẩm Thanh Nghi lịch sự gật đầu: "Cảm ơn bác gái đã khen. Bộ bác đang mặc là thiết kế của cháu trong bộ sưu tập trước, tên là ‘Phong Ngâm’."

Ngô Anh Hồng tỏ ra bất ngờ: "Còn có tên nữa sao? Nghe hay thật! Nó có ý nghĩa gì không?"

Thẩm Thanh Nghi khẽ cong khóe mắt, giọng điệu chậm rãi, thanh tao mà không hề có chút khoe khoang:

"Mỹ nhân hồng ảnh, hạ chuỵ tụ phiên; thả thính phong ngâm, diêu huyên phượng đạc."

("Bóng hồng mỹ nhân, rủ dài cờ cuộn; mặc gió thì thầm, chuông phượng vọng xa.")

Hạ Thế Vinh gật đầu tán thưởng: "Cũng là học trò của cụ Phạm, vậy mà khoảng cách lại lớn như thế."

Hạ Hi Nghênh cười khẽ, trêu chọc: "Ba à, đừng nói vậy chứ! A Học học lâu như thế cũng không phải không có thành quả gì, chẳng phải đã tìm được nhân tài cho xưởng của chúng ta sao? Nếu không thì làm sao quen được Thanh Nghi chứ?"

Ngô Anh Hồng cũng cười: "Bộ đồ này đẹp thật! Hôm nay bác mặc nó đến một buổi tiệc nhỏ, ai cũng tranh nhau hỏi. Nếu biết cả ý nghĩa của nó, chắc sẽ càng muốn đặt mua hơn."

Nói xong, bà thoáng dừng lại rồi hỏi tiếp: "Nhưng mấy câu thơ đó có nghĩa là gì vậy?"

Thẩm Thanh Nghi giải thích: "Đây là một bài thơ của một thi nhân thời Đường, miêu tả một bức tranh phong cảnh. Cầu vồng được ví như bóng dáng của mỹ nhân, vẻ rực rỡ của nó hòa hợp với sự yêu kiều của người đẹp. ‘Tụ phiên’ là một loại cờ dài, cuộn thành hình rồng bay, khi cầu vồng buông xuống tựa như chiếc áo choàng dài của mỹ nhân đang khẽ đung đưa trong gió."

Hạ Tịch Học nhìn đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra, từng chữ thốt ra nhẹ nhàng mà ý nhị, ánh mắt cậu ta bất giác xuất thần.

Lần đầu tiên cậu ta nhận ra, thì ra khi ghép lại thành thơ, tiếng Trung lại đẹp đẽ đến thế.

Ngô Anh Hồng cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc: "Ôi chao, thật sự có ý nghĩa đến vậy sao? Váy dài lướt đi nhẹ nhàng như bước sen, đứng yên mà gió thổi cũng có thể lay động. Xem ra, không cần xuất khẩu rồi tái nhập nữa, rõ ràng đây là phong cách nội địa, có chiều sâu văn hóa thực sự! Thanh Nghi vừa giải thích xong, bác cảm thấy ai mặc bộ đồ này cũng sẽ thanh tao hơn mấy phần!"

Hạ Hi Nghênh lại phản đối: "Giờ chưa được đâu, trong nước vẫn chưa có đủ lòng tin vào hàng nội địa, giá bán không cao, cũng chẳng vào được các cửa hàng Hoa kiều."

Nói xong, Hạ Hi Nghênh nhìn Thẩm Thanh Nghi với vẻ áy náy: "Hiện tại, thiết kế của em không thể mang tên em, có chút thiệt thòi rồi. Đợi thời cơ chín muồi, chị sẽ để xưởng may một lô hàng cao cấp do em thiết kế để xuất khẩu."

Chủ yếu là tận dụng lợi thế thông tin chênh lệch.

Thẩm Thanh Nghi mỉm cười: "Vậy em chờ tin tốt từ chị!"

Ngô Anh Hồng liền bước đến, nắm lấy tay cô: "Ngồi xuống đi, ngồi xuống đi! Vừa nãy nghe A Học nói muốn đưa con ra ngoài ăn, có phải đói rồi không?"

"Không sao ạ!" Thẩm Thanh Nghi cười đáp.

Bà cụ Hạ thấy mọi người trò chuyện vui vẻ, liền khẽ "khụ" một tiếng: "Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị bữa ăn rồi, chắc cũng sắp xong."

Lúc này, Hạ Thế Vinh và Ngô Anh Hồng mới đồng loạt quay đầu lại, gọi một tiếng: "Mẹ!"

Chẳng bao lâu sau, bàn ăn đầy ắp món ngon được dọn lên, hầu hết là hải sản, có không ít món mà Thẩm Thanh Nghi chưa từng thấy qua.

Nhưng cô ăn rất ít, mới được hơn nửa bát cơm đã không động đũa nữa.

Ngô Anh Hồng quan tâm hỏi: "Có phải không hợp khẩu vị không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-91.html.]

"Không ạ, con bình thường cũng chỉ ăn thế này thôi."

Ngô Anh Hồng nhíu mày: "Sao mà được, ăn thêm chút đi, gầy quá rồi!"

Nói rồi, bà ấy liền gắp thức ăn cho cô. Trước sự nhiệt tình đến cực độ của Ngô Anh Hồng, Thẩm Thanh Nghi nếu không ăn thì lại có vẻ không nể mặt, đành cắn răng tiếp tục ăn.

Sau bữa cơm, người hầu lại bưng lên một chén tổ yến: "Món này phải ăn hết nhé, gầy quá rồi..."

Ngô Anh Hồng vừa nói vừa nhìn cô đầy thương xót.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Tình cảm chân thành thế này, Thẩm Thanh Nghi không thể từ chối được.

Cô nhận lấy bát tổ yến, từ tốn uống từng muỗng.

Bà cụ Hạ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, nhưng không nói gì.

Đúng là một cô con dâu hồ đồ!

Suốt ngày chẳng phải chạy theo thằng nhóc kia thì cũng là tiêu tiền, đi dạo phố. Con trai, con gái mình đang nghĩ gì cũng chẳng hay biết.

Dùng bữa xong, Hạ Tịch Học đứng dậy nói với Hạ Thế Vinh: "Ba, Thanh Nghi còn có một người bạn ở đây, con đưa cô ấy đi gặp, tối nay sẽ không về."

Thẩm Thanh Nghi thoáng sửng sốt, nhưng cũng không phản đối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu trước ánh mắt của mọi người, ngầm đồng ý với lời của Hạ Tịch Học.

Ngô Anh Hồng có chút tiếc nuối: "Ôi chao, đi rồi à? Vậy mai có đến nữa không? Bác còn muốn nhờ con chọn giúp mấy bộ quần áo và giày nữa. Bộ đồ hôm nay phối hợp rất đẹp, bác thích lắm!"

Thẩm Thanh Nghi dịu dàng trấn an: "Lần sau có cơ hội mà bác."

Nói xong, cô nhanh chóng theo bước Hạ Tịch Học rời đi.

Đợi hai người vừa đi khuất, gương mặt bà cụ Hạ liền sa sầm xuống, trước tiên quay sang Hạ Hi Nghênh: "Nếu con có việc thì cứ đi trước, bà có vài lời muốn nói với ba mẹ con."

Hạ Hi Nghênh chẳng mấy bận tâm, chỉ nhếch môi cười nhạt, cầm túi xách rồi rời đi ngay.

Cậu em trai này của cô đúng là đáng thương, Thanh Nghi bên kia còn chưa có động tĩnh gì, mà bà nội đã coi như kẻ địch rồi.

Hạ Thế Vinh nhìn sắc mặt bà cụ Hạ, cẩn trọng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy? A Học vất vả lắm mới dẫn một cô gái về nhà."

Bà cụ Hạ lạnh lùng quét mắt qua: "Đúng là một cặp não heo! Ta nhắc nhở hai đứa một câu, cô Thẩm này đã có chồng, hơn nữa còn có một đứa con bốn tuổi!"

Ngô Anh Hồng nghe vậy, trái tim như rơi xuống đáy vực: "Thật đáng tiếc!"

"Đáng tiếc cái gì? Hai người định bỏ mặc chuyện nhà họ Vương à?"

Hồi trước, khi ta còn ở trong nước, mọi thứ đều nhờ nhà họ Vương nâng đỡ. Rõ ràng đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ cần nhà họ Hạ có thể trở mình, thì nhất định phải kết thân với nhà họ Vương.

Hạ Thế Vinh khó xử: "Nhưng nó không muốn. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, tư tưởng khác biệt, không chấp nhận cách làm của chúng ta đâu. Lô đất ở Bảo Thành để cho nhà họ Vương, được không mẹ?"

Chủ yếu là không muốn ép con cái. Ai cũng nghĩ thằng bé sống sung sướng ở nước ngoài, nhưng nào ai biết hồi nhỏ nó từng bị bắt nạt ra sao? Vì sợ ba mẹ lo lắng, dù bị đánh thâm tím cả người, nó cũng không hé một lời.

Mà lúc đó, vợ chồng ông lại chỉ lo làm ăn, lâu lắm mới phát hiện ra. Chính vì chuyện này mà hai vợ chồng đã áy náy suốt một thời gian dài.

Lên cấp ba, nó lại tự thu mình một thời gian dài, mãi đến khi về nước, được đưa đến học nghệ với thầy Phạm, mới dần có sức sống trở lại.

Bà cụ Hạ mặt mày căng thẳng: "Nhà họ Vương có chịu không?"

Hạ Thế Vinh cười: "Mẹ, mẹ có biết có bao nhiêu người nhắm vào miếng đất đó không? Nếu quy đổi ra tiền tệ bây giờ, cũng đáng giá hơn hai mươi vạn tệ rồi. Nhà họ Vương có lý nào mà từ chối?"

"Vậy còn Vương Di..."

"Chuyện của đám trẻ, mẹ đừng can thiệp nữa!" Hạ Thế Vinh khuyên nhủ.

"Không can thiệp? Chẳng lẽ con định mở mắt nhìn thằng bé phạm sai lầm? Cô gái đó là người đã có gia đình! Chẳng lẽ con muốn nó cưới một người phụ nữ ly hôn lại còn mang theo con riêng về nhà hay sao?"

 

Loading...