Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:58:28
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
92
Hạ Thế Vinh và Ngô Anh Hồng đã từng nghe con gái nhắc đến chuyện của Thẩm Thanh Nghi, ít nhiều cũng hiểu được hoàn cảnh của cô.
Ngoài sự đồng cảm, họ còn cảm thấy có chút khâm phục.
Dù trong lòng vẫn giữ những quan niệm truyền thống của người Hoa, nhưng cả hai cũng là người từng trải, tầm nhìn rộng rãi, không đến mức quá bảo thủ.
Ngô Anh Hồng cười cười, nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá. Chuyện này có thành hay không còn chưa biết đâu.”
Bà cụ Hạ trừng mắt nhìn bà một cái, rồi quay sang Hạ Thế Vinh, giọng nghiêm khắc: “Con nghe xem vợ con nói gì kìa? Làm mẹ mà không quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con trai, còn nói ra những lời vô trách nhiệm như thế!”
Cái thái độ này chẳng khác nào phó mặc cho số phận. Mà nếu lỡ thành thật thì sao? Thể diện của nhà họ Hạ còn để đâu nữa?
Hạ Thế Vinh vốn là người cực kỳ hiếu thuận, dù không đồng tình với mẹ cũng sẽ không phản bác ngay trước mặt bà. Ông chỉ nhẹ nhàng nói: “Con trai lớn rồi, đâu thể lúc nào cũng theo ý mẹ được nữa.”
Bà cụ Hạ nghiêm mặt: “Ta thấy là tại hai đứa chiều hư nó quá!”
Ngô Anh Hồng chỉ cảm thấy đau đầu, bèn kiếm cớ rời đi: “Mẹ, con chợt nhớ ra còn chút việc, con lên lầu trước đây!”
Nói xong liền xách váy, giẫm lên đôi giày cao gót, đi thẳng về phía cầu thang.
Hạ Thế Vinh cũng không dám ở lại lâu, nếu không lát nữa toàn bộ hỏa lực của mẹ sẽ nhắm hết vào ông mất.
“Con cũng nhớ ra có chút việc chưa làm, mẹ nghỉ ngơi sớm nhé!”
A Học, con trai à, con đúng là đang làm khó ba rồi!
—
Hạ Tịch Học lái xe đưa Thẩm Thanh Nghi đến một khách sạn, dừng ngay trước cửa.
Thẩm Thanh Nghi xuống xe, vừa ngước nhìn đã thấy một tòa khách sạn nguy nga tráng lệ. Kiến trúc mang đậm phong cách cổ điển Trung Hoa, vừa sang trọng lại không kém phần tinh tế. Cửa ra vào liên tục có khách nước ngoài ra vào, đủ để thấy nơi này xa hoa thế nào.
Cô khựng lại, lên tiếng ngăn Hạ Tịch Học: “Chị không muốn ở đây.”
Vừa nhìn cũng biết giá cả không rẻ chút nào.
Hạ Tịch Học biết cô đang nghĩ gì, nhún vai nói: “Khách sạn này là của nhà em, không tốn tiền. Chị đến nhà em một chuyến, em cũng nên làm tròn đạo nghĩa chủ nhà.”
“Nếu đi nơi khác thì lại phải tốn tiền đấy. Nếu chị thấy áy náy, sau này đến kinh đô mời em ăn hai bữa là được.”
Nói xong, cậu ta sải bước dài, đi thẳng đến quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân vừa thấy Hạ Tịch Học liền lập tức cúi đầu cung kính: “Thiếu gia, ngài muốn đặt phòng nào ạ?”
“Hai phòng VIP tốt nhất.”
“Vâng ạ!” Nhân viên nhanh chóng làm thủ tục, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Thẩm Thanh Nghi đứng sau lưng cậu ta
Sau khi nhận được thẻ phòng, một nhân viên định tiến lên dẫn đường nhưng Hạ Tịch Học chỉ phất tay, ý bảo họ không cần.
—
Vừa vào phòng, Thẩm Thanh Nghi đã thấy nơi này còn sang trọng hơn khách sạn họ ở trên đường lúc trước.
Nhưng cô chưa kịp thưởng thức gì đã vội lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Hạ Tịch Học thấy sắc mặt cô tái nhợt, lập tức bước nhanh vào phòng, lo lắng hỏi: “Chị sao vậy?”
Một lúc sau mới có giọng nói yếu ớt truyền ra từ phòng tắm: “Ăn nhiều quá...”
Cậu ta nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể lắc đầu nhắc nhở: “Lần sau học cách từ chối đi.”
Nói xong, cậu ta quay người rời đi.
Sau khi Thẩm Thanh Nghi cảm thấy dễ chịu hơn, cô từ trong phòng tắm bước ra thì phát hiện phía sau Hạ Tịch Học đã có thêm một người đàn ông.
Người đàn ông đó xách theo một chiếc vali, đeo kính, trông khoảng ba mươi tuổi, đứng phía sau Hạ Tịch Học với dáng vẻ nghiêm chỉnh.
Vừa nhìn thấy cô, anh ta lập tức tiến lên lịch sự chào hỏi: “Tôi là bác sĩ Vương của khách sạn này, nghe nói Thẩm tiểu thư không thoải mái, tôi có thể kiểm tra giúp cô một chút không?”
Thẩm Thanh Nghi không biết nên khóc hay cười, chẳng qua là ăn no quá thôi, vậy mà Hạ Tịch Học còn mời cả bác sĩ đến, thật sự có chút khoa trương.
Cô nói rõ tình trạng của mình, đồng thời khách sáo từ chối.
Bác sĩ Vương mỉm cười nói: “Đã đến đây rồi, để tôi bắt mạch giúp cô xem sao.”
Vị tứ thiếu gia này vừa rồi còn nói cô không chỉ bị say xe nghiêm trọng, mà ngay cả ăn uống cũng không có mấy khẩu vị.
Thẩm Thanh Nghi thấy anh ta đã nói vậy, cũng không từ chối nữa, liền đi đến bàn, đưa tay cho bác sĩ xem mạch.
Bác sĩ Vương đặt chiếc vali lên bàn, duỗi tay bắt mạch cho cô.
Khoảng ba phút sau, anh ta kết luận: “Thẩm tiểu thư có phải khi ngồi xổm lâu rồi đứng dậy sẽ thấy choáng váng, mắt tối sầm không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-92.html.]
Thẩm Thanh Nghi hơi ngạc nhiên, chuyện này cũng tính là bệnh sao? Mẹ cô cũng từng bị như vậy.
“Đúng là có hiện tượng này, nhưng đã nhiều năm rồi, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.”
Bác sĩ Vương mỉm cười: “Cô bị thiếu m.á.u nhẹ, dạ dày cũng cần điều dưỡng, tôi kê cho cô một ít thuốc nhé.”
Có bệnh thì phải chữa.
Thẩm Thanh Nghi gật đầu đồng ý: “Vậy làm phiền bác sĩ rồi. Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
“Không cần đâu, đây là dịch vụ của khách sạn.”
Nói xong, anh ta mở vali, lấy ra một số vị thuốc cho cô.
Thẩm Thanh Nghi nhận lấy, liên tục nói lời cảm ơn.
—
Sau khi bác sĩ rời đi, Hạ Tịch Học quay sang nói với cô: “Có chuyện gì thì gọi em, em ở ngay phòng bên cạnh.”
Thẩm Thanh Nghi nhìn theo bóng lưng cậu ta đang rời đi, trong đầu lại nhớ đến cuộc thử thăm dò của bà cụ Hạ lúc ban ngày.
Do dự một chút, cuối cùng cô gọi cậu ta lại: “Hạ Tịch Học!”
Bước chân cậu ta khựng lại, vội vàng quay đầu: “Sao vậy?”
“…Em không cần đối xử tốt với chị như vậy, dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Nói xong, cô lại bổ sung thêm: “Nhưng chị vẫn cảm ơn em.”
Đây là từ chối.
Hạ Tịch Học đứng yên, trong khoảnh khắc n.g.ự.c như nghẹn lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
“Tốt chỗ nào? Giúp chị gọi bác sĩ cũng tính là tốt sao?”
“Dù là Chu Khánh, em cũng sẽ làm vậy!”
Thẩm Thanh Nghi không biết phải nói gì nữa. Chu Khánh làm việc hiệu quả, được ưu ái cũng không kém gì cô.
Hạ Tịch Học nhìn bóng dáng có chút sững sờ của cô rồi mới quay về phòng mình.
Ngồi xuống giường, cậu ta châm một điếu thuốc.
—
Lục Thải Tình nhận được cuộc gọi từ cục công an, bảo cô đến nhận tiền bồi thường.
Cô dắt An An đi, nhận về hai trăm tệ, ngồi xuống ghế salon đếm đi đếm lại nhiều lần.
Mãi lâu sau mới dám tin mình thực sự nhận được số tiền này.
Hôm nay là ngày thứ ba Thẩm Thanh Nghi rời nhà, cũng là lần đầu tiên An An xa mẹ lâu đến vậy.
Lục Thải Tình xoa đầu An An: “Dì đưa con ra tiệm tạp hóa mua đồ ăn ngon nhé, con muốn ăn gì nào?”
Nhắc đến đồ ăn ngon, An An cuối cùng cũng có chút hứng thú: “Con muốn ăn kẹo que!”
Loại đồ ăn ngọt này, khi ở nhà, Thẩm Thanh Nghi rất ít khi cho cậu bé ăn.
Lục Thải Tình hào phóng đồng ý.
Hai người vừa định ra cửa thì nhân viên của hợp tác xã thương mại lại đến: “Nhà các cô có điện thoại.”
An An kích động nói: “Chúng ta đi nghe đi, nhất định là mẹ gọi!”
Đến hợp tác xã, Lục Thải Tình nhấc điện thoại lên, mới biết là Lục Nghiễn gọi đến.
Sau khi nói chuyện với An An một lúc, Lục Nghiễn cúp máy.
Lúc này, anh mới nhận ra mình thật hồ đồ.
Trên đường đi mất ba ngày, dù chỉ ở đó một ngày, thì cũng phải bốn ngày nữa cô ấy mới về.
Nghe nói cô cùng Hạ Tịch Học đến Dương Thành, lòng anh lại chẳng thể bình yên nổi.
Thậm chí đêm qua, anh còn mơ thấy vợ mình nói:
“Lúc trước không phải anh bảo, nếu em tìm được người tốt hơn anh thì sẽ ly hôn sao?”
Anh giật mình tỉnh dậy vì câu nói này.
Anh suýt nữa đã quên, mình từng nói câu đó.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Khi ấy, hai chữ này chẳng khiến anh bận tâm chút nào, nhưng bây giờ, ngay cả trong mơ, chỉ cần nghe cô nói ra, cũng khiến anh đau đớn đến mức không thể ngủ lại được.