Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-04-01 05:58:52
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
93
Đẩy hộp cơm ra, “Hôm nay không phải tăng ca chứ? Tất cả dữ liệu kiểm tra đều đã điều chỉnh xong rồi.”
“Ừm!” Lục Nghiễn nhàn nhạt đáp lại.
Tô Dương thấy Lục Nghiễn đậy nắp hộp cơm khi mới ăn được một nửa, không khỏi kinh ngạc, “Không ăn nữa à?”
“Không có khẩu vị!”
Đây là lần đầu tiên Tô Dương thấy Lục Nghiễn không có hứng thú với chuyện ăn uống.
Nhưng anh không phải người lãng phí, cầm hộp cơm lên định mang về ký túc xá.
Lúc này, một nhân viên tiếp đón vội vàng chạy đến, lễ phép nói với Lục Nghiễn: “Kỹ sư Lục, ngoài cổng viện nghiên cứu có một người phụ nữ đến tìm anh, nói là họ Hàn.”
“Bao nhiêu tuổi?” Nghe đến họ Hàn, Lục Nghiễn đã đoán được là ai, nhưng bà ta đến đây làm gì?
“Tầm bốn mươi!”
Lục Nghiễn suy nghĩ một lát, “Dẫn bà ấy đến ký túc xá của tôi đi.”
“Vâng!”
Chờ nhân viên tiếp đón rời đi, Tô Dương liền tò mò huých vai anh, “Không ngờ cậu cũng có họ hàng xa xôi lặn lội đường xa đến tận đây thăm đấy nhỉ?”
Lục Nghiễn không đáp, cầm hộp cơm quay về ký túc xá. Vừa mở cửa, đặt hộp cơm xuống, đã nghe thấy giọng nói niềm nở của nhân viên tiếp đón.
Ngay sau đó, người đã được đưa đến cửa.
“Kỹ sư Lục, chính là người này!”
Lục Nghiễn gật đầu, nhân viên tiếp đón rời đi.
Hàn Lan Chi thong dong bước vào, sau lưng còn dẫn theo một cô gái nhỏ.
Ánh mắt bà ta dừng trên người Lục Nghiễn, không thể không thừa nhận, chàng rể này diện mạo không chê vào đâu được.
Nhưng tính tình thì thật sự khiến người ta khó ưa.
Lục Nghiễn cũng nhìn bà ta một cái, gọi một tiếng “Bác gái”.
Giọng nói kính cẩn nhưng không hề có chút thân thiết.
Hàn Lan Chi khẽ gật đầu.
“Bác lặn lội đường xa tìm cháu, có chuyện gì sao?” Lục Nghiễn vừa nói vừa kéo một cái ghế lại, đặt phía sau bà.
Hàn Lan Chi giữ dáng vẻ trưởng bối, giọng điệu lạnh nhạt, “Lần này cháu lại định để Thanh Nghi bao năm nữa chịu cảnh góa bụa đây?”
Nghe câu này, Lục Nghiễn bất giác ngẩng phắt đầu lên, “Góa bụa?”
Hàn Lan Chi biết rõ, dù Lục Nghiễn bên ngoài có uy phong, địa vị cao thế nào, nhưng trước mặt cha cô vẫn luôn kính cẩn, kéo theo cả mẹ cô cũng vậy. Thế nên, bà ta nói gì, Lục Nghiễn ngoài đồng ý thì chỉ có im lặng.
“Mấy năm không về nhà, khác gì chồng mất sớm đâu? Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, toàn bộ khó khăn đều là nó gánh vác.” Hàn Lan Chi nói thẳng thắn.
Lục Nghiễn không thể phản bác lời này.
Thấy anh im lặng, Hàn Lan Chi tiếp tục, “Nó vẫn còn trẻ, nếu cháu còn chút lương tâm, thì hãy buông tha cho nó đi.”
Nghe câu này, Lục Nghiễn cảm thấy tim mình như bị giáng một cú mạnh, đau đến tột cùng.
Hồi lâu, anh mới cất giọng, “Bác gái lặn lội đến đây, là để khuyên cháu ly hôn sao?”
Hàn Lan Chi không hề né tránh, “Đúng vậy!”
Lục Nghiễn liếc nhìn bà một cái, “Vậy e là bác phải thất vọng rồi. Trừ khi chính miệng cô ấy nói ra, nếu không, cháu tuyệt đối không ly hôn.”
Hàn Lan Chi không ngờ Lục Nghiễn lại từ chối, giọng điệu nghiêm nghị ban đầu nay đã mang theo vài phần giận dữ
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Đúng là ích kỷ, bao năm nay những bữa cơm ta nấu chẳng khác nào nuôi chó.”
“Cảm ơn bác vì đã chăm sóc cháu suốt bao năm qua. Sau này, cháu sẽ bù đắp cho Thanh Nghi gấp bội.”
Nghe câu này, Hàn Lan Chi bật cười, thấy thật nực cười, “Cháu lấy gì để bù đắp? Thời gian sao? Cháu có không?
Hay là chút tiền lương kia? Đối với người khác, số tiền đó có thể là không ít, nhưng giờ ta đã biết, với nhan sắc và năng lực của Thanh Nghi, nó xứng đáng có được nhiều hơn.”
Bà ta nghĩ rằng nói vậy có thể khiến Lục Nghiễn mất đi tự tin, nhưng anh là kiểu người vốn chẳng để tâm đến mấy thứ này.
Trái lại, nhờ những lời đó, anh hoàn toàn không còn chút gánh nặng tâm lý nào với bà ta nữa.
“Bác nói đúng, có những điều quả thật là sự thật. Nhưng cháu, Lục Nghiễn, không phải là người dễ bị ràng buộc bởi những quy tắc.
Nên đừng mong dùng những lời này để kích động cháu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-93.html.]
Và cháu cũng không ngu ngốc, bác nghĩ gì, cháu có thể đoán được bảy tám phần.
Muốn có được cô ấy, cháu không cho phép!” Giọng điệu của Lục Nghiễn không còn chút kính trọng nào nữa.
Hàn Lan Chi lạnh giọng, “Là mẹ ruột, ta có thể có ý đồ gì với con gái mình chứ?”
“Nhà họ Triệu tại sao lại muốn thứ mà Thanh Nghi đang giữ? Cháu nghĩ, chẳng bao lâu nữa sẽ có câu trả lời.”
Hàn Lan Chi khựng lại, Lục Nghiễn đúng là một kẻ phiền phức. Trước đây bà còn tưởng anh giống Thẩm Hoài Sơn, chỉ là một kẻ mọt sách thuần túy.
“Đây là thứ bố nó để lại cho hai mẹ con ta, liên quan gì đến người ngoài?
Ta đã cho cháu một cơ hội ly hôn trong danh dự, cậu không biết quý trọng, vậy thì cứ chờ nghe câu trả lời từ chính miệng Thanh Nghi đi.
Ta sẽ đứng ra làm chứng, giúp cha nó lật lại vụ án!”
Nói xong, bà quay sang cô gái nhỏ phía sau, “Chúng ta đi!”
Sau khi hai người họ rời đi, Lục Nghiễn vô lực ngã phịch xuống giường.
Anh quá hiểu điều kiện này có sức hấp dẫn lớn đến mức nào đối với vợ anh.
Lúc Tô Dương đến, liền thấy Lục Nghiễn mặt mày tái nhợt, ngồi bất động trên mép giường.
“Sao vậy, Lục Nghiễn?”
Lục Nghiễn không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới đáp, “Không có gì.”
“Cậu thế này mà gọi là không có gì?” Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lục Nghiễn với biểu cảm này.
Đầu óc Lục Nghiễn rối bời, rút một bản thảo từ trong ngăn kéo ra, “Ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh.”
Anh chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như lúc này.
Tô Dương không đi, giật lấy bản thảo trong tay anh, “Ai đến tìm cậu?”
Lục Nghiễn bóp trán, “Mẹ vợ tôi.”
Tô Dương thở phào một hơi, “Gặp mẹ vợ mà căng thẳng đến thế à?”
Lục Nghiễn không đáp.
Thấy anh không phủ nhận, Tô Dương bật cười, “Hóa ra kỹ sư Lục của chúng ta cũng có lúc căng thẳng thế này.
Hiếm có dịp được chứng kiến.
Hôm nay vất vả lắm mới không phải tăng ca, đi dạo phố một chuyến đi!”
Lục Nghiễn chẳng có tâm trạng, “Cậu đi một mình đi.”
“Nếu tôi có quyền dùng xe tùy ý, sớm đã bảo Hồng Chu lái xe chở tôi đi rồi.”
Hồng Chu là một đồng nghiệp khác, cũng biết lái xe.
Lục Nghiễn cầm bút viết một tờ đơn xin dùng xe, ký tên rồi đưa cho Tô Dương, “Cầm đi.”
Tô Dương thấy hôm nay anh khác thường, không giống phản ứng của một người đơn thuần là căng thẳng, vội hỏi,
“Rốt cuộc là cậu bị sao vậy?”
“Nếu vợ cậu muốn ly hôn với cậu thì sao?” Lục Nghiễn đột nhiên hỏi.
Tô Dương lập tức hiểu ra, “Tôi cưng chiều vợ tôi như vậy, cô ấy làm sao nỡ ly hôn với tôi được?
Nếu cô ấy thật sự muốn ly hôn, tôi sẽ bám riết không buông, sau đó giữ con bên mình, phụ nữ mà, không ai nỡ xa con đâu.”
“Bám riết không buông?” Lục Nghiễn chưa từng thử qua cách này.
Tô Dương cũng không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Lục Nghiễn khi mặt dày bám riết không buông, “Nếu cậu thật sự không hạ mình được, thì với điều kiện của cậu, ly hôn rồi còn khối cô gái tranh nhau lao đến.
Cái cô Vương Tư Tư kia, tôi nhìn ra rồi, đẹp thật đấy, hát cũng hay…”
“Tô Dương!” Lục Nghiễn cắt ngang anh ta.
Trên đời này sẽ không có ai tốt hơn cô ấy.
Nghĩ đến chuyện phải ly hôn với cô, anh bỗng cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn.
“Được rồi được rồi! Tôi chỉ đùa thôi mà, tôi thấy chị dâu chắc chắn sẽ không nỡ đâu.”
“Nếu cậu không dùng xe, thì ra ngoài đi.” Lục Nghiễn lại lần nữa đuổi người.
Tô Dương không cầm tờ đơn xin xe, chỉ nhìn anh, thở dài một hơi, đi đến cửa thì đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, “Lẽ nào trên đời này thật sự có báo ứng?”
Tất cả là do cái miệng quạ đen của anh ta! Nghĩ đến đây, bỗng dưng anh thấy bất an, nhưng chuyện này chẳng có tí căn cứ khoa học nào cả.
Đi thêm một đoạn, anh ta cuối cùng cũng nhận ra—Lục Nghiễn quan tâm đến Thẩm Thanh Nghi hơn anh ta tưởng.