Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:04:26
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
99
Trên đường đi, hai đứa trẻ vui vẻ trò chuyện rôm rả, còn Thẩm Thanh Nghi và Vương Xuân Liên thì vẫn giữ kiểu đối thoại: Vương Xuân Liên hỏi một câu, Thẩm Thanh Nghi đáp một câu.
“Chồng em chuyến này ra ngoài phải đi bao lâu nữa?” Vương Xuân Liên hỏi.
“Hơn hai tháng.”
Vương Xuân Liên gật gù an ủi: “Cũng nhanh thôi, hai tháng chớp mắt là qua. Chị nghe nói lần này về, bọn họ còn được tăng lương đấy. Tiền lương của Lục Nghiễn nhà em cao như thế, lại được tăng nữa, sợ là tiêu không hết rồi.”
Chuyện tăng lương, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Nghi nghe từ miệng Vương Xuân Liên. Cô chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Khi đến trường mẫu giáo, bước vào phòng đăng ký, cô thấy trong phòng có khá đông người, nhưng ai cũng tự giác xếp hàng chờ làm thủ tục.
Giáo viên phụ trách tiếp đón vừa nhìn thấy sổ hộ khẩu của An An, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cúi xuống trước mặt thằng bé: “Ôi chao, trông đáng yêu quá! Nhìn là biết một đứa trẻ ngoan rồi. Hôm nay cô giáo sẽ làm thủ tục nhập học cho con, ngày kia con đến đi học được không?”
An An e thẹn cười đáp: “Con cảm ơn cô ạ.”
“Đúng là một đứa bé ngoan!” Cô giáo ngẩng đầu lên khen ngợi Thẩm Thanh Nghi.
“Cảm ơn cô.” Cô đáp lại một cách lịch sự.
Sau khi Thẩm Thanh Nghi cảm ơn, cô giáo liền cầm hồ sơ của An An đi thẳng lên phía trước, đưa cho giáo viên ghi danh: “Người nhà của kỹ sư Lục.”
“Vậy để cô ấy đưa con đến đây làm thủ tục trước đi.”
Thẩm Thanh Nghi và Vương Xuân Liên vẫn còn đang xếp hàng phía sau thì thấy cô giáo khi nãy vẫy tay gọi mình: “Qua đây, làm trước cho hai người.”
Thẩm Thanh Nghi do dự một chút rồi từ chối: “Không sao đâu, chúng tôi cứ từ từ xếp hàng cũng được.”
Cô giáo bước đến gần, nhẹ giọng nói: “Qua đi, viện có chế độ đãi ngộ đặc biệt cho kỹ sư Lục. Xếp hàng thế này không biết đến bao giờ mới đến lượt đâu?”
Thẩm Thanh Nghi liếc nhìn Vương Xuân Liên phía sau. Cô giáo hiểu ý, liền nhận luôn hồ sơ của Vương Xuân Liên: “Cả hai cùng qua đây đi!”
Vương Xuân Liên lập tức kéo Đậu Đậu lên trước, An An cũng nắm tay Thẩm Thanh Nghi lắc lắc: “Mẹ ơi, con muốn làm nhanh nhanh, lát nữa còn chơi với Đậu Đậu nữa. Nếu không, chờ bố Đậu Đậu tan làm, con lại chẳng có ai chơi cùng mất.”
Lúc này Thẩm Thanh Nghi mới dắt An An theo giáo viên đi đến quầy ghi danh, chưa đầy một lúc đã hoàn thành thủ tục nhập học.
Bước ra khỏi văn phòng, trong lòng Thẩm Thanh Nghi vẫn có chút mơ hồ. Cô chợt nhớ đến lần trước đi đến trường mẫu giáo của công nhân viên chức, bị người ta chế giễu rồi đuổi thẳng.
Không ly hôn, An An có thể hưởng nhiều đặc quyền và sự tôn trọng nhờ vào thân phận của Lục Nghiễn.
Không chỉ có Vương Xuân Liên, mà ngay cả những người hàng xóm xung quanh, chẳng phải cũng vì thân phận của Lục Nghiễn mà đối xử với cô khác biệt hay sao?
Thế giới này thực sự quá thực dụng.
An An đi theo Lục Nghiễn mới là lựa chọn tốt nhất. Anh có hơi vụng về trong việc chăm con, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, mọi chuyện của An An anh đều để tâm.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thằng bé ở bên anh, sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng nghĩ đến việc phải xa con, lòng Thẩm Thanh Nghi bất giác trở nên nặng nề.
Vương Xuân Liên thì lại vui vẻ ra mặt: “Thanh Nghi à, nếu có thời gian thì thi thoảng em nên về nhà cũ chơi một chút. Từ lúc em dọn đi, con bé nhà họ Trình chắc cũng ít đến đây hơn rồi nhỉ?”
Dạo gần đây Thẩm Thanh Nghi bận rộn, quả thật đã lâu chưa gặp Trình Hựu Thanh, cũng không biết dạo này cô ấy thế nào rồi.
“Vài ngày nữa em sẽ qua xem sao.” Cô đáp.
Về đến nhà, An An nhanh chóng chơi cùng Đậu Đậu, còn lấy ra cả máy ghi âm và robot của mình.
Thẩm Thanh Nghi không có chuyện gì để nói với Vương Xuân Liên, thấy Lục Thải Tình đến bắt chuyện với cô ấy, cô liền tự mình quay về phòng.
Phải công nhận rằng, Lục Thải Tình đúng là người giỏi giao tiếp. Chưa đầy mười phút, cô ấy đã thăm dò rõ ràng hoàn cảnh nhà Vương Xuân Liên.
“Nhà chị là gia đình có hai vợ chồng cùng đi làm, lại chỉ nuôi một đứa con, chắc chắn cuộc sống cũng khá giả lắm nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-99.html.]
Vương Xuân Liên được tâng bốc, tâm trạng rất tốt, cười đáp: “Cũng tạm thôi.”
“Chị thấy ấy mà, với điều kiện gia đình như chị, phải ăn mặc thời thượng hơn chút mới đúng.” Lục Thải Tình nở nụ cười rạng rỡ.
“Chị mua bộ này ở quầy chuyên doanh trên tầng hai của bách hóa đấy, tốn hơn năm mươi đồng lận.” Vương Xuân Liên không giấu nổi vẻ khoe khoang.
“Đẹp lắm, rất hợp với chị.” Lục Thải Tình gật đầu tán thành, nhưng ngay sau đó lại chuyển đề tài: “Nhưng hơi thiếu điểm nhấn, chị nhìn cái túi mà Chị hai em đeo khi ra ngoài xem, đẹp đúng không?”
“Đúng là rất thời trang, mua ở đâu vậy?”
Lục Thải Tình cười đáp: “Mua ở chỗ em đó. Bên em có nhiều mẫu lắm, chị có muốn chọn thử không?”
Vương Xuân Liên hơi ngập ngừng, cái túi kia vừa nhìn đã biết không hề rẻ.
Nhưng chuyện đã nói đến nước này, lại thêm sự tò mò, cô ta liền gật đầu: “Được, để chị xem thử.”
Sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Không ngờ em cũng buôn bán nữa đấy!”
Lục Thải Tình lập tức chạy vào phòng khác, mang ra ba chiếc ví và ba chiếc túi xách.
Vương Xuân Liên cầm túi trên tay, nhìn trái ngó phải, chậc lưỡi nhận xét: “Kiểu dáng thì đẹp đấy, nhưng chất lượng xem ra vẫn kém xa cái mà chị dâu em đang đeo.”
Lục Thải Tình không ngờ Vương Xuân Liên lại khá biết hàng, liền cười nói: “Cái túi chị dâu em đeo giá hơn năm mươi đồng, đắt quá nên em không dám lấy nhiều. Còn mấy cái chị đang cầm trên tay, chỉ có mười tám đồng một cái thôi.”
Quả nhiên, sau khi nghe so sánh, Vương Xuân Liên lập tức chấp nhận mấy mẫu túi mà Lục Thải Tình đưa cho.
“Sao nào, đâu có mắc đâu, loại túi này em mang ra chợ bán, mấy bà cô tranh nhau mua ấy chứ. Ngoài đó chị không tìm được đâu.” Lục Thải Tình tiếp tục thuyết phục.
Mười tám đồng một cái, so với cái túi trên vai Thẩm Thanh Nghi thì không tính là đắt.
Nhưng nếu mấy bà cô ở chợ còn giành nhau mua, vậy nếu cô ta chần chừ chẳng phải còn keo kiệt hơn cả mấy bà ấy sao?
Vương Xuân Liên cầm lấy một chiếc túi nhỏ màu đen có kiểu dáng tương tự như của Thẩm Thanh Nghi: “Chị lấy cái này, có bớt không?”
Lục Thải Tình đưa thêm một cái ví da: “Mua hai món sẽ được giảm năm hào, cái ví này giá năm đồng, nếu chị muốn lấy thì tổng cộng là hai mươi hai đồng rưỡi.”
“Hay là mua luôn một cái ví nam cho chồng chị đi?”
Vương Xuân Liên cảm thấy đây là một ý hay, nếu cả hai cùng mua thì chắc chồng chị ta cũng sẽ không nói gì. “Vậy lấy thêm một cái ví nam đi.”
Lục Thải Tình lại quay vào phòng, mang ra ba cái ví nam để chị ta lựa chọn.
Sau khi chọn xong và thanh toán tiền, Lục Thải Tình rót một ly nước: “Chị về nhà nếu có ai hỏi, thì cứ nói là mua ở cổng phía Tây chợ nhé. Mai em còn đến đó.”
Vương Xuân Liên uống một ngụm trà, cười đáp: “Được thôi!”
Hai người lại tán gẫu thêm một lúc. Thấy cũng đến giờ, Vương Xuân Liên bèn dẫn Đậu Đậu đi đón Vương Thanh Sơn tan làm.
Đợi người đi khuất, Lục Thải Tình liền đi gõ cửa phòng Thẩm Thanh Nghi.
Vào trong, cô ấy hào hứng đặt tiền bán hàng lên trước mặt Thẩm Thanh Nghi: “Cái chị hàng xóm nhà chị cũng dễ dụ đấy chứ, mua một cái túi với một cái ví.”
Thẩm Thanh Nghi có phần kinh ngạc: “Chị ấy vốn keo kiệt lắm, không ngờ lại bị em thuyết phục, lợi hại thật đấy.”
Lục Thải Tình đắc ý cười: “Học từ chị cả đấy. Hôm bữa chị giúp ông chủ em bán vải cả buổi sáng, em mới nhận ra bán hàng không thể chỉ chào mời suông, mà phải biết cách dẫn dắt khách hàng nữa.”
Thẩm Thanh Nghi tán thưởng: “Em rất thông minh, chịu khó học hỏi lại còn chịu khó làm lụng, sau này nhất định sẽ phát tài.”
“Thật không? Vậy là nhờ phước của Chị hai rồi.”
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Lục Thải Tình dậy sớm làm xong bữa sáng rồi ra ngoài. Hôm nay cô ấy mang theo ba mươi món hàng, nặng hơn hôm qua rất nhiều, chủ yếu là vì túi xách đã tăng lên đến mười cái.
Có một chiếc xe đạp thì tốt biết mấy, cô nghĩ thầm.
Lê bước vất vả đến chỗ cũ, cô ấy mới phát hiện ra chỗ đó đã bị người khác chiếm mất rồi.