NƯƠNG NƯƠNG NHÓM LỬA - 15
Cập nhật lúc: 2025-02-20 00:34:18
Lượt xem: 4,627
Mỗi câu khẩu lệnh phối hợp một động tác, ta luyện từng bước theo thứ tự.
Một bài hoàn thành, cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Quả nhiên, tuổi trẻ có khác, chỉ cần luyện một lần là có thể xua tan khí trọc.
"Cô đang làm gì vậy?"
Ta quay đầu, liền thấy Thư tiên sinh.
Không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ.
Ta giật mình.
Hắn hiểu ý, chỉ tay về phía đình nghỉ mát: "Ta vẫn đứng trên đó."
Vậy chắc hẳn hắn đã thấy toàn bộ bài tập của ta.
Ta nói: "Đây là Bát Đoạn Cẩm, có thể cường thân kiện thể. Ta tìm thấy trong tàng thư các của tiên sinh."
Hắn đáp: "Vậy sao? Vậy cô làm lại một lần nữa, hướng dẫn ta."
Ta đáp: "Được ạ."
Lần này, ta tập chậm hơn một chút.
Kết thúc bài tập, ta tinh thần sảng khoái, còn hắn thì hơi thở dốc.
Hắn nói: "Rất tốt, làm thêm lần nữa."
Ta ngăn lại: "Tiên sinh, phải tiến hành tuần tự, không thể nóng vội."
Hắn gật đầu.
Ổn định hơi thở xong, hắn nhìn ta nói: "Cô thực sự khiến ta bất ngờ."
"?"
Hắn tiếp lời:
"Thạch ma ma đã tìm đến ta. Bà ấy nói cô không muốn trở thành thông phòng thực sự của Lâm Trạch."
"Nhưng hắn là chủ tử của cô, đâu cần quan tâm đến ý muốn của cô? Ta cứ nghĩ cô sẽ bị đè bẹp, giống như ta vậy."
"Không ngờ cô lại chạy ra đây luyện quyền, dựng nên một dáng vẻ oai phong lẫm liệt."
Oai phong lẫm liệt thì không dám nhận, nhưng đúng là tinh thần rất dồi dào.
Ánh mắt Thư tiên sinh tràn đầy khen ngợi.
Mặt ta nóng lên.
Ta nói: "Thư tiên sinh, ngài là đại tiên sinh, ta chỉ là tiểu nha hoàn, ngài không thể khen ta như vậy, ta sẽ bay bổng mất."
Hắn cười ha ha.
Từ sau đêm đó, khi hắn để lộ sự yếu đuối trước mặt ta, giữa chúng ta có chút lúng túng.
Bậc cao vị sao có thể để kẻ thấp hèn chứng kiến vẻ không chịu nổi của mình?
Nhưng hôm nay, Thạch ma ma tìm đến hắn, còn hắn thì lại có vẻ tự tin trước mặt ta.
19
Từ khi Thạch ma ma đến Thư phủ, ta liền không còn ăn cơm chung với Lâm Trạch và Thư tiên sinh nữa.
Hai người bọn họ biết ta ỷ lại Thạch ma ma, cũng không nói gì.
Phục vụ bữa tối cho họ xong, ta vội vã rời đi.
Vừa đến phòng bếp, Thạch ma ma đã trộn xong nhân, bột cũng đã ủ gần đạt, bà định gói bánh bao nhân hẹ.
Ta liền ngăn lại.
"Ma ma, để con làm đi, làm chút gì đó khác biệt."
Nghe đến món mới, Thạch Mài lập tức phấn khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuong-nuong-nhom-lua/15.html.]
Thạch ma ma cũng tùy ta.
Hai người bọn họ tròn mắt nhìn ta nhào bột, cắt thành từng miếng nhỏ, cán thành vỏ bánh, cho nhân vào, rồi ép phẳng.
Từng chiếc bánh kẹp hẹ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tiếp đó, ta dẫn Thạch Mài nhóm lửa, Thạch ma ma thì nướng bánh.
Mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Tổng cộng có tám chiếc.
Bọn ta bày bàn nhỏ, xếp đĩa, mỗi người một đôi đũa, một bát, bắt đầu ăn.
Vừa cắn một miếng, mắt Thạch Mài đã sáng rỡ, ăn như hổ đói.
Ta vội nhắc hắn ăn chậm lại, bánh còn đủ, còn hứa sau này sẽ làm thêm.
Hắn mới chịu chậm lại, vừa nhai vừa không rời mắt khỏi đĩa bánh.
Thạch ma ma cũng khen ngon, nhưng bà lớn tuổi, buổi tối không dám ăn nhiều, chỉ ăn hai cái rồi đặt xuống.
Ta cũng chỉ ăn hai cái, chủ yếu vì mùi hẹ quá nồng, ăn nhiều sợ lát nữa Lâm Trạch gọi đến sẽ làm hắn khó chịu.
Thạch Mài ăn ba cái, no rồi, đặt bát xuống.
Trên đĩa còn lại một cái, hắn không ăn nổi nữa nhưng vẫn nhìn chằm chằm.
Thạch ma ma cười nói: "Để dành cho con, sáng mai ăn."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thạch Mài lúc này mới lưu luyến rời khỏi bếp, ra sân chơi một lúc.
Ta và Thạch ma ma bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc.
Bát đũa còn chưa rửa xong, Thạch Mài lại quay lại.
Ta cười trêu hắn: "Sao còn luyến tiếc vậy? Sẽ giữ lại cho đệ mà."
Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt ta bỗng cứng đờ.
Thư tiên sinh và Lâm Trạch đi ngay phía sau hắn.
Thạch Mài chỉ vào chiếc bánh cuối cùng, nói: "Chính là cái này, gọi là bánh kẹp hẹ."
Lâm Trạch trừng ta một cái, ánh mắt Thư tiên sinh cũng không mấy thiện cảm.
Lâm Trạch cầm lấy chiếc bánh, bẻ đôi, đưa một nửa cho Thư tiên sinh.
Sau đó, hai người họ bắt đầu ăn.
Nuốt miếng cuối cùng xuống bụng, cả hai đều vẫn chưa thỏa mãn.
Ta và Thạch ma ma tròn mắt ngạc nhiên.
Thạch Mài mếu máo, giọng sắp khóc: "Thư tiên sinh, Lâm thiếu gia, hai người nói chỉ xem thôi mà sao lại ăn mất rồi?"
Thư tiên sinh cúi xuống dỗ dành: "Ngày mai bảo Thạch ma ma làm thêm cho ngươi, được không?"
Thạch Ma cố nhịn nước mắt, đáp: "Được ạ."
Lâm Trạch quay sang ta nói:
"Từ nay về sau, tất cả các món có hẹ, bất kể là bánh bao lần trước, bánh kẹp hẹ hôm nay hay món gì khác, đều phải gọi ta và Thư tiên sinh."
Ta vội vàng gật đầu.
Bọn họ rời đi rồi, Thạch ma ma mới lẩm bẩm:
"Ngày xưa lão gia ăn hẹ là khi muốn thị tẩm tiểu thiếp, thiếu gia đang trong thời gian học hành quan trọng, có thể ăn hẹ được sao?"
Ta đáp: "Sau này chúng ta đem vào phòng mà ăn, bọn họ sẽ không đến phòng con, sẽ không phát hiện."
Lại dặn dò Thạch Mài, lần sau ăn hẹ phải tránh xa Thư tiên sinh và Lâm thiếu gia.
Thạch Mài mắt rưng rưng gật đầu, một lần đã hối hận đủ rồi.