NƯƠNG NƯƠNG NHÓM LỬA - 20
Cập nhật lúc: 2025-02-20 00:37:26
Lượt xem: 4,314
Thạch Ma ma thở dài:
"Thạch Mài, không phải nam nhân nào cũng có nhiều thê thiếp đâu."
"Nhà nghèo chỉ cưới được một vợ, nhà giàu cũng có người chỉ giữ một thê."
"Chỉ khi chính thê không thể sinh con, hoặc đã già rồi, họ mới nạp thiếp."
Thạch Mài trầm tư một lát, rồi gật đầu:
"Vậy được! Đệ sẽ cố gắng làm người giàu có, nhưng chỉ cưới một thê!"
Dáng vẻ ngốc nghếch vô cùng đáng yêu.
Ta và Thạch Ma ma đồng loạt bật cười.
Nhưng… chúng ta đều hiểu rõ—
Ở nơi này, nói về một thê một phu… chỉ là mộng tưởng mà thôi.
24
Sáng hôm sau, Thạch Ma ma dẫn Thạch Mài đi cùng Thư tiên sinh và Lâm Trạch dùng bữa sáng.
Còn ta thì đến hầu hạ Thôi Uyển Nhi.
*
Ta cứ nghĩ, nàng ta sẽ trầm mặc không nói gì, hoặc nổi giận, hoặc vẫn giữ bộ dáng cao cao tại thượng mà khinh thường ta…
Nhưng ta đã nghĩ nhiều rồi.
Nàng ta thái độ ôn hòa, giọng điệu bình thản.
Tựa như đã giác ngộ điều gì đó, không bi thương, không tức giận, không đau buồn, không d.a.o động…
*
Ta đưa cháo Thạch Ma ma nấu đến cho nàng ta.
Nàng ta nhận lấy, không nói một lời, uống cạn sạch.
Nhìn cái bát trống trơn, trong lòng ta thấp thỏm không yên.
Ta cẩn thận hỏi:
"Thôi tiểu thư, cô có muốn thêm không?"
Nàng ta ngước mắt nhìn ta một cái, rồi nói:
"Sau này có thể ăn chung với các ngươi không?"
Ta sững sờ nhìn nàng ta.
Nàng ta cười nhẹ:
"Ý ta là… có thể cùng ăn với ngươi, Thạch Ma ma và Thạch Mài không?"
Ta không trả lời được.
Nàng ta khẽ cười, nói:
"Tối nay gọi ta nhé."
*
Khi đi ra ngoài, ta suýt nữa vấp chân.
Vừa bước ra khỏi cửa, ta nghe thấy tiếng cười—
Rất nhỏ, nhưng rất nhẹ nhõm.
Thôi Uyển Nhi… điên rồi sao?
Hay nhân cách bị phân liệt?
*
Thạch Ma ma nghe xong, cũng thấp thỏm không yên.
Thư tiên sinh đồng ý cho nàng ta cùng ăn.
Lâm Trạch nghi ngờ nàng ta có ý đồ khác.
Thư tiên sinh nói:
"Cứ quan sát trước đã."
Lâm Trạch ngẫm nghĩ một lúc, rồi chấp thuận.
*
Buổi tối, chúng ta bốn người cùng dùng bữa.
Ăn tại phòng của Thôi Uyển Nhi.
Ta và Thạch Ma ma không nói gì.
Thạch Mài không hiểu rõ Thôi Uyển Nhi, nên vẫn tỏ ra rất tự nhiên.
Thôi Uyển Nhi cúi đầu.
Thạch Mài hiếu kỳ, lén lút liếc nàng ta vài lần.
Thôi Uyển Nhi bắt gặp ánh mắt thằng bé, mỉm cười với nó.
*
Thạch Mài sững sờ.
Rồi nó buột miệng thốt lên:
"Thôi tiểu thư, người đẹp quá!"
Thôi Uyển Nhi ngây ra, rồi cười rộ lên:
"Thạch Mài, ta đẹp sao? So với Đậu tỷ của ngươi thế nào?"
Thạch Mài khựng lại:
"Đậu tỷ không thể đem ra so với nữ nhân khác được."
Thôi Uyển Nhi ngạc nhiên:
"Tại sao không thể so sánh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuong-nuong-nhom-lua/20.html.]
Ta và Thạch Ma cũng tò mò.
Thạch Mài trả lời rất nghiêm túc:
"Đậu tỷ là người nhà, nữ nhân khác là người ngoài."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta và Thạch ma ma xúc động không thôi.
Thôi Uyển Nhi khựng lại:
"Người nhà? Người ngoài?"
"Thế nào là người nhà, thế nào là người ngoài?"
Nàng ta thì thào:
"Phải rồi… người nhà… ta cũng có người nhà mà… ta vẫn còn một ca ca mà…"
Ánh mắt nàng ta trống rỗng.
Chúng ta hoảng sợ, không dám nói thêm một câu nào nữa.
*
Sáng hôm sau, cả bốn người đều yên lặng như gà.
Dùng bữa xong, Thạch Ma ma vội vã dẫn Thạch Mài rời đi.
Thôi Uyển Nhi giữ ta lại.
Nàng ta hỏi:
"Thạch Đậu, ngươi có nguyện vọng gì không?"
*
Đây là lần thứ hai có người hỏi ta nguyện vọng.
Lần này, ta trả lời rất nhanh:
"Ta muốn có một viện nhỏ, một gian cũng được.
Bên trong có vườn nhỏ, có chuồng gà, có phòng chứa củi, có bếp.
Ba gian phòng, ta một gian, Thạch Ma ma một gian, Thạch Mài một gian."
*
Ta cứ tưởng nàng ta sẽ cười nhạo ta.
Nhưng không.
Nàng ta không cười, mà rất nghiêm túc hỏi lại:
"Đó là chỗ an thân.
Vậy sau khi an thân, ngươi sẽ lập nghiệp thế nào?"
Ta đáp:
"Ta và Thạch Ma ma sẽ làm đồ ăn vặt đem bán."
Nàng ta nói:
"Vậy còn cần một cửa hàng nữa."
"Viện cũng phải thêm một phòng nữa."
"Thạch Mài còn nhỏ, cần có người bảo vệ."
Nàng ta mô tả rất nghiêm túc.
Ta không hiểu nàng ta có ý gì.
*
Ngày thứ ba.
Sau bữa sáng, Thôi Uyển Nhi hỏi ta:
"Thạch Đậu, ngươi nói xem, chính thất và thiếp thất khác nhau thế nào?"
Ta lập tức căng thẳng:
"Thôi tiểu thư, ta không nói được…
"Chính thất, ta chỉ biết mỗi Lâm phu nhân…
"Thiếp thất, cũng chỉ từng gặp bốn vị di nương của Lâm lão gia… và Đào nhi…"
Vừa thốt ra hai chữ "Đào nhi", ta liền ngậm miệng.
Quả nhiên, Thôi Uyển Nhi giận dữ, nghiến răng nói:
"Ta tuyệt đối sẽ không để hai con hồ ly tinh đó đạt được mục đích.
"Cả đời này, bọn chúng đừng mong trở thành thiếp của Lâm Trạch.
"Lâm phu nhân cũng đừng hòng sống yên ổn.
"Bà ta lừa ta, gạt ta!"
*
Ta sững sờ.
Nếu như vậy… nàng ta và Lâm Trạch thật sự không còn đường quay lại.
Chẳng lẽ nàng ta thật sự điên rồi sao?
*
Ngày thứ tư.
Thôi Uyển Nhi hỏi ta:
"Thạch Đậu, thế nào là người nhà?"
Ta đáp:
"Là những người có thể ở bên nhau lâu dài."
Nàng ta cau mày:
"Không phải là quan hệ huyết thống sao?"