Từ sáng sớm Du Uyển đã sang lão trạch, cùng đại bá và đại bá mẫu làm cơm tất niên cho đêm nay, huynh đệ Du Phong thì phụ trách sửa chửa cái nóc nhà bị hư.
Tiểu khuê nữ thì được giao cho Khương thị trông giúp.
Khương thị xuất ra một hộp son phấn, bắt đầu trang điểm cho tiểu khuê nữ.
“Thiết Đản, tới đây.” Khương thị vẫy tay với Tiểu Thiết Đản.
Nhìn muội muội bị tô son môi đỏ chét, Tiểu Thiết Đản hãi hùng khiếp vía: “Con không muốn!”
Khương thị bệnh tật, dùng một tay đã kéo được Tiểu Thiết Đản qua.
Tiểu Thiết Đản tay chân quơ quào muốn chạy!
Từ khi nào nương của hắn lại coi hắn là khuê nữ mà nuôi vậy trời?!
Tiểu Thiết Đản khóc không ra nước mắt, ngoài cửa có người hỏi thăm.
“Xin hỏi, có Du cô nương ở nhà không?”
Khương thị buông Tiểu Thiết Đản cùng son phấn trên tay, đứng dậy đi ra cửa.
Một cỗ xe ngựa xa hoa dừng trước cửa nhà đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người trong thôn, tất cả mọi người đều chạy từ trong nhà ra, tò mò mà nhìn qua bên này.
Người vừa mới nói là Vạn thúc.
Người trong thôn chỉ thấy người đàn ông này tuy đã có tuổi nhưng lại tuấn tú, lịch sự, quần áo lộng lẫy, không biết Du gia đã làm gì mà có thể kết giao được với người có tiền.
Khi Vạn thúc thấy Khương thị tới gần, ông bị sự kinh diễm hung hăng đập vào mặt: “Người là...”
“Ta là nương của A Uyển.” Khương thị nói.
Vạn thúc chắp tay, khách khí nói: “Nguyên lai là Du phu nhân, thất kính, thất kính.”
Dáng dấp của Du cô nương đẹp coi như bỏ qua, mẫu thân lại còn là mỹ nhân nhất đẳng, dung mạo này, sợ là không phân cao thấp với vương phi nhà mình.
Đây là cái thôn gì? Làm sao lại có thể nuôi ra một mỹ nhân như vậy?
“Có chuyện gì không?” Khương thị hỏi.
Vạn thúc nói rõ nguyên nhân vì sao mình đến đây, đang do dự làm sao thuyết phục đối phương nhận nhiều đồ như vậy, thì nghe Khương thị sâu kín mở miệng: “Đa tạ, làm phiền chuyển vào phòng giúp ta.”
Vạn thúc: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-100.html.]
Người ở nông thôn đều không khách sáo như vậy sao?!
Vạn thúc căn dặn hạ nhân đem một rương vải cùng với hai rương tạ lễ mà ông chuẩn bị riêng, chuyển vào nhà Du Uyển.
“Không có việc gì thì tôi xin cáo từ trước.” Vạn thúc nói.
Khương thị khẽ gật đầu: “Vạn công công đi thong thả.”
Vạn thúc lảo đảo một cái, ngồi lên xe ngựa rời đi.
Tiểu Thiết Đản thừa cơ hội này chạy tới nhà lão trạch tị nạn.
“Cũng chỉ có con ngoan.” Khương thị xoa bóp khuôn mặt của tiểu khuê nữ đến đỏ ửng, một tay mở rương ra, chỉ thấy ba đầu củ cải lần lượt theo thứ tự ló mặt ra.
Bên trong nhà bếp của lão trạch, Du Uyển cùng với đại bá và đại bá mẫu vội vàng làm cơm tất niên, thủ pháp dùng d.a.o của Du Uyển tốt, chủ yếu phụ trách thái thịt, đại bá mẫu rửa rau, đại bá làm đầu bếp chính.
Sau khi phân nhà thì đây là lần đầu hai nhà cùng tụ lại ăn một bữa cơm đoàn viên, mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại hết sức vui mừng.
Đại bá làm rất nhiều đồ ăn, gà hầm nấm, cá chép kho tàu, sườn heo chua ngọt,... đây đều là những món mà Du Thiệu Thanh thích ăn trong ngày tết, mặc dù Du Thiệu Thanh không có ở đây thì vẫn còn A Uyển kế thừa khẩu vị của đệ ấy.
Trừ những món đó còn có mấy món Khương thị và mấy đứa nhỏ thích ăn như củ sen hầm móng heo, thịt hấp chao, nem rán cùng với bánh bao nhân đậu.
“Làm cả thịt kho tàu à?” Đại bá mẫu hỏi, món này công phu nấu thật không đơn giản, mấy cái nồi đều bị chiếm hết, huống chi nãy giờ cũng nấu khá nhiều món rồi.
Đại bá nở nụ cười hàm hậu: “Không phải bà thích ăn món này sao?”
Đại bá mẫu đỏ mặt, nghiêm nghị nói: “Ai, ai thích ăn cái này?”
Thiết Đản dùng hai cái bánh hành chiếm được đồ tốt, bên trong còn có mấy loại hải sản khá dinh dưỡng, Du Uyển cũng lấy ra đưa cho đại bá làm.
Tay nghề của đại bá tốt, hải sản làm ra hoàn toàn không có mùi tanh.
Một bữa cơm tất niên này, có thể nói là khá phong phú.
Đồ ăn đã chuẩn bị ổn thỏa, lúc nào cũng có thể bưng lên bàn, Du Uyển đi vào trong viện hỏi: “Đại ca nhị ca, nóc nhà đã sửa xong chưa?”
Du Phóng đáp: “Xong rồi, xuống ngay đây.”
Hai người giẫm lên thang đi xuống.
Du Uyển quan sát nhà chính một lúc, gọi Tiểu Thiết Đản đang ăn lê đông lạnh ở bên ngoài: “Đệ đi gọi nương với Trăn Trăn qua đây ăn cơm.”
Tiểu Thiết Đản như lâm vào đại địch: “Đệ không muốn a!”