Nương Tử Là Thần Y - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-04-09 04:39:13
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không biết là do pháo, hay là do tiếng cười của tiểu bánh bao chọc cười, cả nhà lão trạch đều cười không ngừng.

Xe ngựa đứng ở một nơi bí mật gần đó, lờ mờ có thể thấy ánh lửa trong nhà lão trạch, cùng với ánh lửa chiếu sáng, một đám người ăn mặc trang phục nghèo nàn, ở nhà cũ nát nhưng trên mặt họ lại là nụ cười vui vẻ phát ra từ chân tâm.

Vạn thúc không khỏi nhớ đến Yến vương phủ nhiều năm về trước, khi đó Yến vương còn sống, cũng đốt lửa và pháo, thiếu chủ khi đó giống như con ngựa thoát cương, chạy tới chạy lui quanh đống lửa, vương phi thì đứng bên cạnh vui vẻ nhìn, hình ảnh lúc đó thật là vô cùng thỏa mãn...

Lúc này mặc dù Yến vương không còn, vương phi cũng đổi, nhưng cũng may có mấy vị tiểu công tử, coi như là một loại an ủi.

“Thiếu chủ.” Vạn thúc nhìn về phía Yến Cửu Triêu, đang muốn hỏi ngài ấy khi nào muốn xuống xe, thì thấy Yến Cửu Triêu kéo rèm lại, kêu phu xe dẹp đường hồi phủ.

Vạn thúc sững sờ: “Chuyện này, bây giờ đi? Không tới nhà Du cô nương?”

Không dẫn tiểu công tử về sao?

Không cọ cơm tất niên a?

Kỳ thật ông cũng không muốn đưa mấy tiểu gia hỏa về, nhưng nghĩ tới tay nghề của Du Uyển thì Vạn thúc đặc biệt không vui mà rời đi... (Vạn công công ơi, là do ông chưa nếm tay nghề của Du Uyển thôi, nếm xong ông sẽ rất vui vẻ mà rời đi a!)

Du Tùng sau khi đốt pháo xong, mọi người quay lại trong phòng để đón giao thừa, mấy đứa bé thì ngủ thiếp đi, Du Uyển cũng hơi buồn ngủ, bên tai nghe tiếng đại bá với đại bá mẫu đang tính chuyện đi thăm mộ tổ phụ, tổ mẫu, xin bọn họ phù hộ cho mấy đứa nhỏ, cũng phù hộ cho cha nàng thắng trận ở biên quan.

Nhiều hơn ba hài tử nên giường của Khương thị không đủ chỗ, cũng may năm trước trong nhà có sắm thêm một cái đệm giường cùng chăn bông mới, Du Uyển mang ba tiểu bánh bao đến phòng của mình.

Đều nói hài tử thì nhiệt độ cao hơn người bình thường, chuyện này thật không sai, trong chăn nhiều thêm ba cái lò sưởi, Du Uyển nóng đến chảy mồ hôi.

Ngay lúc Du Uyển đang vén chăn lên để tìm chút mát mẻ thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng tích tích tác tác.

Động tĩnh cực kỳ nhẹ, nếu không phải do mình bị nóng tỉnh lại, thì có thể sẽ không phát giác.

Đầu tiên Du Uyển nghĩ tới là trộm, nhưng một giây sau thì có một thanh trường đao sáng loáng đặt ngay cổ.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta liền g.i.ế.c ngươi.” Nam tử áo đen cầm đao nói.

Du Uyển xoay mắt một vòng, người áo đen lại nói: “Đừng xem, người của chúng ta không ít, ngươi chạy không thoát đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-103.html.]

Du Uyển nhắm mắt lại để khiến cho mình tỉnh táo, tận lực không liếc mắt qua bên cạnh để người áo đen không chú ý đến hài tử đang nằm bên cạnh mình: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Đem đồ giao ra đây.”

“Đồ gì?”

“Đừng có giả ngu!”

“Không có giả ngu.”

Người áo đen lại ép đao lên cổ Du Uyển, cây đao sắc bén đã dán lên cái cổ kiều nộn của nàng: “Hôm đó ở miếu hoang, Ngọc Tử Quy đưa cho ngươi một cái cẩm nang, giao cẩm nang ra đây!”

 Trong đầu Du Uyển du hí nửa ngày mới đưa “Ngọc Tử Quy”, “Miếu hoang”, cùng với lần trốn thoát khỏi bọn bắt cóc và sát thủ liên hệ với nhau, nàng hỏi: “Cái người kiếm khách mặc thanh y gọi là Ngọc Tử Quy?”

Người áo đen hừ lạnh nói: “ Đừng có giả bộ như ngươi không biết hắn, không biết thì sao hắn lại giao cẩm nang cho ngươi?”

Xác thực là hắn không có giao cho ta nha!

Không ngờ ngày đó tới miếu hoang tị nạn, tránh được ngày hôm đó thì hôm nay lại gặp phiền toái, nàng với cái người nam nhân tên Ngọc Tử Quy vốn không có quen biết, chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không biết tại sao cái người áo đen này cứ chắc chắn là nàng cầm cẩm nang?

“Ai nói với ngươi là cẩm nang nằm trong tay ta? Ngọc Tử Quy?” Du Uyển bình tĩnh nói.

Trong con mắt băng lãnh của hắn ta lướt qua một tia kinh ngạc không dễ phát giác, đao đã gác trên cổ mà nữ nhân này vẫn có thể trấn định như vậy, không hổ là người mà Ngọc Tử Quy phó thác.

Hắn nói: “Mặc dù hắn ta không có nói, chúng ta cũng đã tìm trên người hắn nhưng không có.”

“Trên người hắn không có, liền nghĩ lên trên người ta sao?” Du Uyển thật sự bị cái logic này làm cho tức giận.

Người áo đen híp mắt: “Trên đời này, người tới gần Ngọc Tử Quy trong vòng ba thước đều đã chết, đêm nay nếu ngươi không giao cẩm nang ra thì Đại La Thần Tiên cũng không cứu được ngươi!”

Hắn vừa nói xong thì có một cái bóng bạc sưu sưu bay tới, nhanh như thiểm điện, giương lên cái vuốt bén nhọn, hung hăng cào hắn!

Người áo đen muốn tránh nhưng đã chậm một bước, trên mặt bị cào ra ba đạo vết thương, ngay cả mạng che mặt cũng rớt xuống.

Nhưng căn phòng quá tối, Du Uyển cũng không thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ mượn chút ánh sáng len lỏi ngoài phòng nhìn qua, thấy trên trán hắn có một hình xăm cổ quái.

Loading...