Sau khi Thôi chưởng quỹ với Tiêu Ngũ gia rời đi, Du Uyển lại bận rộn trong nhà bếp của lão trạch.
Đây là sinh ý đầu tiên của năm nay, nàng nhất định phải làm tốt, sinh ý cứ như vậy thì bọn họ cả năm này không phải lo lắng nữa rồi.
Muốn làm tốt đậu hũ thối thì phải làm tốt đậu hũ, hơn nữa nhân đậu hũ cũng vậy.
Theo như Du Uyển nói, củ cải ngâm với nước sốt cay cay tất nhiên là rất thích hợp để ăn kèm, không dùng chúng làm nhân bánh thì có thể nói đậu hũ thúi giống như không có linh hồn.
Trong bình vẫn còn thừa lại bốn cân đậu hũ thúi, nàng quyết định làm chúng thành đậu hũ sữa siêu thúi, lấy phần bị nát làm nhân bánh, như vậy đậu hũ sẽ càng thúi, thúi xuất linh hồn, thúi bay lên trời!
...
Nhan phủ, Nhan phu nhân với Nhan Như Ngọc cũng đang bàn đến tiệc mừng thọ của nhà Tiêu Ngũ gia.
Nhà chồng của cô mẫu Tiêu Ngũ gia họ Ngụy, bây giờ ở Kinh thành mọi người đều gọi bà một tiếng Ngụy lão phu nhân.
Nhan Như Ngọc buồn bực nói: “Ngày mùng mười tháng giêng, không phải chúng ta nên đi tế tổ sao?”
Nhan phu nhân trả lời: “Tế tổ tất nhiên là phải đi, tiệc mừng thọ của Ngụy lão phu nhân cũng không có tổ chức rình rang, chúng ta không cần phải đến đó làm gì, chỉ cần phái người đem hạ lễ tới là được.”
“Ngày con làm tiệc đón gió tẩy trần, chưa từng gặp qua người nhà Ngụy gia.” Nhan Như Ngọc nhàn nhạt vuốt cái khăn tay.
Nhan phu nhân thở dài: “Có chỗ con không biết, dưới gối Ngụy lão phu nhân không có con trai, chỉ có một nữ nhi như hoa như ngọc, vị tiểu thư kia lại được Uyển Chiêu Nghi đón vào trong cung để nhận giáo dưỡng, khó mà đi ra ngoài, cũng không thể để cho Tiêu Ngũ gia lo hết toàn bộ, nhà bọn họ toàn là nam nhân thô kệch, nên cũng ít khi giao tiếp với người bên ngoài.”
Nhan Như Ngọc không nói gì.
Nhan phu nhân lại nói: “Huống chi nhà chúng ta với Ngụy gia cũng không phải không có quan hệ, biểu chất nhi của bà ấy là huynh đệ kết bái với Tiêu Đại Nguyên soái, sau này con gả cho thiếu chủ, trên danh nghĩa cũng coi như là con dâu của họ, vị Ngũ gia này cũng có thể coi là trưởng bối của con.”
Nhan Như Ngọc tiếp lời: “Nhưng con lại nghe nói, vị Tiêu Ngũ gia kia là bộ hạ của Tiêu Đại Nguyên soái.”
Nhan phu nhân hiểu ý cười một tiếng: “Bàn về mưu trí thì nương không bằng con, nhưng bàn về mấy quan hệ trong tối thì con nên thỉnh giáo nương nha.”
“Làm sao? Chẳng lẽ có nội tình?”
Nhan phu nhân nói nhỏ bên tai nữ nhi vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-109.html.]
Nhan Như Ngọc kinh ngạc: “Còn có chuyện như thế?”
Nhan phu nhân cười nhạt: “Cho nên a, chớ có mà coi thường vị Tiêu Ngũ gia này, Tiêu Đại Nguyên soái rất coi trọng hắn, huống chi còn là huynh đệ vào sinh ra tử ở chiến trường, có khi so với thân thích còn đáng quý hơn. Con muốn nói chuyện vương phi thì nhất định phải có cái để chen miệng vào được.”
Trong nháy mắt đã tới mùng mười.
Canh bốn sáng sớm đại bá đã dậy.
Đại bá mẫu bị ông đánh thức, bất mãn lầu bầu nói: “Ông cũng không đi, dậy sớm như vậy làm gì?”
Tiêu Ngũ gia đã chỉ định là làm một món đậu hũ thúi, Du Uyển có thể làm được nên không cần làm phiền đại bá đi theo.
Sự thật là đại bá đã lén làm nhiều lần sau lưng, nhưng bất luận có làm như thế nào cũng không bằng Du Uyển, làm ra món đậu hũ siêu thối.
Đại bá bị đả kích, quyết định không cho ai phát hiện ra bí mật này, ông muốn ở trong cái nhà bếp nhỏ này, vẫn là đại bá ông lợi hại nhất!
Sớm đã phát hiện bí mật nhỏ của ông, đại bá mẫu và huynh đệ Du Phong: “...”
Đại bá mặc y phục xong xuôi, cười ha hả nói: “A Uyển muốn lên kinh, con bé làm việc xong sẽ đi thăm mấy đứa nhỏ, ta làm chút đồ ăn cho con bé mang theo!”
“Người ta thiếu chút đồ ăn đó của ông sao?” Đại bá mẫu trừng mắt nhìn, nhưng cũng nhịn xuống rồi bối rối đi theo ông xuống bếp.
Canh năm đã điểm, cuối đường chân trời đã hiện lên chút ánh sáng, nắng sớm mờ mờ xuyên qua mấy tầng mây, chiếu xuống mặt đất.
Thượng Quan Diễm ngồi trước bàn trang điểm, lơ đãng nhìn qua, lại bị ánh sáng ngoài phòng hắt vào ngói lưu ly, làm bà phải nhắm mắt lại để thích ứng.
Phương mama vội vàng kéo rèm lại.
Tiểu nha hoàn đứng sau lưng Thượng Quan Diễm, vì bà mà chọn một bộ trâm cài tóc rực rỡ.
Thượng Quan Diễm khó có ngày dậy sớm như vậy, không vì cái gì khác, hôm nay là tiệc mừng thọ của Ngụy lão phu nhân – cô mẫu của Tiêu Ngũ gia, bà muốn đi chúc thọ.
Nói đến vị Ngụy lão phu nhân này, thật đúng là một nhân vật khó lường, trước kia bà ấy để tang chồng, đến tuổi trung niên thì để tang nhi tử, chỉ còn mỗi một nữ nhi ở dưới gối.
Sau đó một đoạn thời gian không thể vượt qua nổi, bà ấy mang theo nữ nhi đến nhờ cậy họ hàng phương xa, cũng chính là ngày mùng một.
Nhưng điều khiến Ngụy lão phu nhân không ngờ tới là, nhà Tiêu Ngũ gia cũng nghèo đến mức không tưởng tượng được, cha của Tiêu Ngũ gia là người ăn chơi lêu lổng, Tiêu thị tính tình thì quá yếu đuối, không quản được chồng mình, lại có thêm một đôi nhi nữ còn nhỏ cần phải chiếu cố, căn bản không thể nuôi sống nổi cái nhà này.