Nương Tử Là Thần Y - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-04-12 06:50:18
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng bỗng vào lúc này, Du Uyển đột nhiên thò vào trong bao quần áo lấy một bịch muối tinh luyện ta, ném qua hướng Ngọc Tử Quy, ngay lúc hắn nhắm mắt lại thì cho hắn một cước vào bụng.

Ngọc Tử Quy không kịp chuẩn bị liền bị đạp xuống ngựa.

Du Uyển vội vàng kéo phu xe vào trong, ngồi vào chỗ của phu xe rồi kéo dây cương.

Xe ngựa điên cuồng chạy trên con đường yên tĩnh, chỉ tiếc chưa chạy được bao xa thì Ngọc Tử Quy đã đuổi kịp.

Mắt thấy Ngọc Tử Quy muốn thi triển khinh công bay lên xe ngựa của Du Uyển, đột nhiên có một thân ảnh tráng kiện bay ra từ trong tối, bổ một kiếm về phía Ngọc Tử Quy.

Tay trái hắn cũng không nhàn rỗi, bắt lấy Du Uyển nhẹ nhàng ném đi, chuẩn xác ném Du Uyển vào một chiếc xe ngựa đang chạy tới kia.

Trong xe ngựa vô cùng ấm áp, còn có mùi thơm nhàn nhạt, cũng có một chút mùi thuốc như có như không.

Du Uyển cảm giác mình ngã lên một đôi chân dài.

Nàng nháy mắt mấy cái lập tức ngẩng đầu lên.

Yến Cửu Triêu mang khuôn mặt mị hoặc nhìn xuống, không có chút báo trước nào mà đập vào mắt nàng.

Thật sự là có nhìn bao nhiêu lần cũng cảm thấy hắn ta vô cùng quen thuộc.

Nàng nhìn Yến Cửu Triêu, Yến Cửu Triêu cũng nhìn nàng, trong mắt hắn là một mảnh kiêu căng không coi ai ra gì.

Du Uyển hắng giọng một cái rồi ngồi dậy.

Người vừa cứu Du Uyển là Ảnh Thập Tam, Ảnh Thập Tam với Ngọc Tử Quy đang đánh nhau túi bụi ngoài kia.

“Ngươi đến cùng là ai?”

“Ngươi không cần biết Thiếu chủ nhà ta là ai?!”

“Thiếu chủ?” Ngọc Tử Quy châm chọc cười, “Chẳng lẽ người ngồi trong xe ngựa là Yến Cửu Triêu phế vật của Yến thành?”

“Ngươi nói ai phế vật?”

Ngọc Tử Quy nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Bảy tuổi bị người ta phế gân mạch, ngay cả thằng nhóc con miệng còn hôi sữa còn đánh không lại, không phải phế vật thì là gì?”

Ảnh Thập Tam bị chọc tức liền sử dụng sát chiêu, đ.â.m vào cánh tay trái của Ngọc Tử Quy.

Du Uyển không biết có thật là Yến Cửu Triêu đánh không lại một đứa bé không, nhưng hắn nhất định không phải là phế vật, bởi vì, không có phế vật nào lại có thể diệt toàn bộ Thiên Cơ sát trong vòng một đêm.

Du Uyển bất động thanh sắc nhìn Yến Cửu Triêu, Yến Cửu Triêu cũng rất bình tĩnh, dường như không hề để tâm đến câu nói của Ngọc Tử Quy.

“Ta khuyên ngươi cách xa Yến Cửu Triêu một chút! Nếu như ngươi ỷ vào việc có hắn làm chỗ dựa thì ta khuyên ngươi sớm tỉnh táo lại đi! Hắn có nói với ngươi việc hắn không thể sống quá...”

Lời còn chưa dứt thì Yến Cửu Triêu lạnh lùng đưa tay ra, chế trụ cái ót của Du Uyển, một tay nhấn Du Uyển vào trong n.g.ự.c mình.

Du Uyển sống hai đời, chưa bao giờ cùng nam nhân khác thân mật như vậy, đang muốn đẩy hắn ra để ngồi dậy thì thấy tay kia của hắn nhẹ nhàng ấn một cái, sưu một tiếng, một mũi tên sắt lạnh băng b.ắ.n ra từ sau lưng chỗ nàng ngồi lúc nãy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-118.html.]

Du Uyển ngoan ngoãn rút tay lại...

Ngọc Tử Quy bị b.ắ.n trúng, đành phải bịt vết thương bỏ chạy.

Ảnh Thập Tam liền đuổi theo.

Không thấy thanh âm đánh đánh g.i.ế.c giết, bốn phía xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Du Uyển không biết là hắn có muốn b.ắ.n mũi tên thứ hai ra không, đành phải ngoan ngoan ghé vào trong n.g.ự.c hắn không dám nhúc nhích.

Mãi cho đến khi xung quanh thật sự không còn tiếng động nữa, Yến Cửu Triêu vẫn như cũ không thả Du Uyển ra, Du Uyển cũng không dám đẩy hắn ra.

Lại không biết qua bao lâu, Du Uyển cảm giác như mình sắp ngủ trong n.g.ự.c hắn tới nơi, mới thấp giọng hỏi: “Ta có thể đứng dậy được chưa?”

Yến Cửu Triêu thả lỏng cái tay đang ôm nàng ra.

Cái tư thế này duy trì quá lâu khiến hai chân Du Uyển đều bị tê, không thể không mượn lực để chống tay ngồi dậy.

Vừa chống tay xong liền có cảm giác không đúng lắm.

Nàng tựa hồ ấn vào cái đồ chơi gì đó không nên ấn - -

Cái kích thước này, có hơi quá mức a...

Du Uyển vác cái mặt mo đỏ bừng.

Thời khắc lúng túng như vậy sao mình có thể nghĩ đến chuyện này?

Kinh nghiệm nói cho Du Uyển biết, để hết xấu hổ thì cứ làm như không biết gì là được, coi như mình không nhận ra thứ mình đang ấn lên là gì, Du Uyển lại thoải mái chống người lên lần nữa.

Sau khi ngồi thẳng dậy thì nàng hất cằm lên, giống như một quý phu nhân ưu nhã, bình tĩnh bước xuống xe.

Bị ăn đậu hũ một lần rồi lại một lần, sử dụng xong liền bị ném qua một bên Yến thiếu chủ: “...”

Yến Cửu Triêu mặt đen như than.

Lúc trước còn như bé thỏ con ngoan ngoãn ghé vào n.g.ự.c hắn, còn tưởng nàng ta có dục vọng muốn sống rất mạnh...

Du Uyển mắt nhìn thẳng đi tới, nhưng phía sau lưng là từng cơn bão lạnh lẽo ập tới.

Cuối cùng nàng cũng không thể ngồi xe ngựa của mình, bởi vì xe ngựa của Yến Cửu Triêu đi xuyên qua một ngõ nhõ, xong lại vòng qua một con phố, bây giờ quay lại nơi xe ngựa của nàng bị Ngọc Tử Quy ép phải dừng lại trước một cửa hàng bán gạo, liền phát hiện xe ngựa của nàng đã bị mất một cái bánh.

Từng nghe nói trộm tiền, trộm người, trộm bảo, chưa bao giờ nghe qua trộm bánh xe!

Du Uyển híp híp mắt.

Nhưng cái xe này cũng quá tốt đi, nên có mất bánh cũng không lấy làm lạ.

Du Uyển lấy ra dụng cụ sửa xe, lấy bánh xe dự bị ra lắp vào.

Thế nhưng vừa gắn xong bên này thì bên kia lại biến mất.

Loading...