Sau ngày lập xuân thì ở Kinh Thành không còn thấy tuyết, nhưng ở biên quan thì xung quanh vẫn còn nằm trong một mảnh băng thiên tuyết địa, tuyết ở khắp mọi nơi, trắng xóa không có nửa điểm màu sắc.
Từ lúc giao thừa bị quân địch đánh lén, những tướng sĩ may mắn còn sống đã lẩn vào trong núi được mười ngày, mười ngày này vì tránh bị quân Hung Nô đuổi bắt mà họ đã phải dời đi liên tục.
Giao lộ từ Tây Bắc đại doanh đi ra các vùng khác đều bị quân Hung Nô canh phòng nghiêm ngặt, binh lực của bọn họ không đủ để phá vòng vây ra ngoài, cho nên một điểm tin tức cũng không đưa ra ngoài được.
Một chỗ trong rừng tùng bị tuyết trắng bao trùm, hai tên binh sĩ đang cởi quần muốn đi vệ sinh, đột nhiên có một mũi tên trong không trung bay tới, đ.â.m xuyên qua đùi của một tên trong đó.
“Aaaaaaa...”
Binh sĩ đau đến mức kêu to, lại bị tên binh sĩ còn lại bịt miệng lại.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh một chút, một tay che miệng, tay còn lại kéo quần của mình lên, đồng thời cũng kéo giúp binh sĩ bị thương kia.
“Xuỵt, đừng kêu!” Binh sĩ không bị thương nhỏ giọng nói.
Máu tươi của binh sĩ kia chảy từ trên đùi chảy xuống, hắn đau đến mức chảy mồ hôi lạnh.
Được đồng bạn cõng về sơn động: “Ngô đại ca, Cẩu Tử bị thương!”
Binh sĩ trong động bước lên phía trước giúp một tay, mang Cẩu Tử vào phía bên trong chỗ những thương binh đang nằm.
Thoạt đầu, đoàn người này chỉ có Đại Ngưu, Ngô Tam và Du Thiệu Thanh, dần dần chuyển qua các sơn động khác để tránh né sự lùng soát của quân Hung Nô, họ lại gặp những tàn binh đào vong từ đại doanh Tây Bắc, phần lớn họ không có lương thực, còn bị thương không nhẹ, một phần là tìm Nhan Tùng Minh để nương tựa nhưng thất bại, một phần đang chờ c.h.ế.t trong các sơn cốc khác, Du Thiệu Thanh đều chứa chấp bọn họ, đến bây giờ thì nhân số đã được hai mười người.
Phải nuôi sống hai mươi miệng ăn cũng không dễ dàng, cũng may có rau ngâm, thịt viên và bánh nướng, thịt viên không thể ăn từng viên mà trộn chung với rau ngâm, một viên thịt cùng một miếng rau ngâm là có thể nấu ra một nồi súp đặc đầy dinh dưỡng, nhưng mùi vị thì thật khiến người ta khó quên.
Trong số hai mươi người bọn họ thì có bảy tên thương binh, bây giờ tính thêm Cẩu Tử nữa là tám người, trong đó có năm người thì bị thương do giá rét, một người thì nửa đêm muốn đi nhà xí nên rủ đồng bạn đi chung, nào ngờ tên đồng bạn nhát gan lại tưởng hắn là địch nên không nói hai lời liền đ.â.m cho một đao, đ.â.m xong nghe được tiếng kêu thảm mới ý thức được mình đ.â.m nhầm người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-120.html.]
Còn có một người giống Cẩu Tử, là lúc rời động bị người Hung Nô b.ắ.n bị thương.
Nhắc tới cũng kỳ, bọn họ đã chạy tới địa phương xưa nay được gọi là sơn mạch Tử Vong, đã tiến vào thì không còn cơ hội sống để ra ngoài, người Hung Nô không cần săn g.i.ế.c bọn họ thì bọn họ trước sau gì cũng c.h.ế.t là không thể nghi ngờ, không hiểu tại sao bọn chúng lại tốn công tốn sức, lục soát khắp vùng núi tựa như không thể g.i.ế.c hết là không được.
Người Hung Nô g.i.ế.c người rất hung tàn, mặc kệ mọi việc, bọn chúng cứ b.ắ.n tên ra, b.ắ.n c.h.ế.t được bao nhiêu thì bắn, không b.ắ.n được ai thì lại tiếp tục chuyển qua nơi khác bắn.
Biện pháp này nhìn thì có vẻ như không có kế hoạch gì, nhưng lại mang tới thương vong to lớn cho đại doanh Tây Bắc, trăm binh sĩ đã c.h.ế.t hơn nửa dưới mũi tên của người Hung Nô.
“Kiên nhẫn một chút, để ta rút tên ra.” Ngô Tam nói với Cẩu Tử.
Cẩu Tử đau đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Mũi tên này đ.â.m xuyên qua đùi phải của Cẩu Tử, thật không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, nếu như không xuyên qua thì lúc rút mũi tên sẽ mang đến vết thương nguy hiểm hơn bên trong thịt, vì mũi tên này có gai ngược, mà mũi tên này nếu đ.â.m xuyên qua thì chỉ cần cắt đầu mũi tên rồi nhổ ra là được.
Nhưng hiện tại không có Ma Phi tán, thì cái nhổ này vô cùng đau đớn cùng nguy hiểm.
A Nghĩa nhét một cây gỗ vào miệng Cẩu Tử.
Cẩu Tử cắn chặt miếng gỗ trong miệng.
Ngô Tam nắm chặt mũi tên, dùng sức rút ra.
Cẩu Tử đau đến ngất đi.
Ngô Tam dùng vải băng lại vết thương cho Cẩu Tử, “Không có dược, có thể vượt qua hay không thì còn phải xem hắn như thế nào.”
Trước kia cũng có một binh sĩ bị nhiễm trùng vết thương, sốt cao không ngừng, vào ngày mùng bốn liền qua đời.
Loại vết thương này nếu ở doanh địa thì không phải là chuyện lớn, nhưng hôm nay bọn họ không có đại phu, cũng không có dược vật hay thuốc, một chút vết thương nhỏ hay bệnh nhẹ cũng có thể cướp đi sinh mạng của một người.