Nương Tử Là Thần Y - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-04-12 13:03:23
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A...chân ta! Chân ta... sao nó không còn cảm giác?”

Một thương binh bỗng nhiên khàn giọng kêu lên.

Hắn là do trong lúc chạy trốn thì bị rớt mất một chiếc ủng, đến lúc gặp được Du Thiệu Thanh thì chân trái của hắn đã bị tổn thương do giá rét.

Ngô Tam nhìn qua chân hắn, cho người múc một bát canh thêm chút thịt vụn đưa cho binh sĩ kia, sau đó đi qua bên kia tìm Du Thiệu Thanh.

Du Thiệu Thanh đang dùng một nhánh cây để phác họa đường đi trong sơn mạch này.

“Cẩu Tử cùng Tiểu Ngư như thế nào?” Du Thiệu Thanh hỏi.

Tiểu Ngư chính là người bị thương ở chân do giá rét.

Ngô Tam bất đắc dĩ chà mặt một cái: “Cẩu Tử đã được rút tên ra, chân Tiểu Ngư... không giữ được nữa!”

Du Thiệu Thanh siết chặt cái cây trong tay.

“Một ngày cũng không giữ được?” Thanh âm ông trầm thấp hỏi.

Ngô Tam than khổ: “Chậm chút nữa thì toàn bộ chân đều bị phế bỏ, tình huống tệ hơn... là ngay cả mạng cũng không giữ nổi, nhưng chúng ta không có dược vật, nếu cắt bỏ thì cũng rất nguy hiểm, cũng sẽ có thể mất mạng.”

“Bách phu trưởng! Có người tới!” Đại Ngưu mang thần sắc vội vã đi tới, bây giờ hắn đảm nhiệm chức trách trinh sát, chủ yếu phụ trách tìm hiểu tin tức.

Ngô Tam giật mình: “Nhanh như vậy?”

Mỗi lần người Hung Nô b.ắ.n xong một loạt tên sẽ đi ‘Nhặt xác’, nhưng lần này mũi tên cũng không nhắm ngay hang động của bọn họ, Cẩu Tử bị b.ắ.n trúng là do một mũi tên b.ắ.n lệch, bọn họ không thể nào bị lộ vị trí, đúng ra chúng không tìm được chỗ này mới đúng.

“Ngươi đi kiểm tra ám hiệu.” Du Thiệu Thanh nói.

“Dạ,” Đại Ngưu lĩnh mệnh đi.

Không bao lâu sau, Đại Ngưu lại mang thần sắc kích động trở về: “Bách phu trưởng! Là Tiêu tướng quân!”

Tiêu tướng quân bị loạt tên của quân Hung Nô bức chạy đến đây, người Hung Nô b.ắ.n loạn hết cả lên, vận khí tốt thì b.ắ.n trúng, không tốt thì cũng bức ra một chút động tĩnh hay dấu vết, vận khí không tốt nữa thì không thu hoạch được gì, khả năng thứ hai thường nhiều hơn. Bất quá hiện tại chúng đã chiếm được lương thảo cùng vật tư của đại doanh Tây Bắc, không lo binh khí cũng không cần lo ăn uống, không có việc gì thì lại đi b.ắ.n tên, dù trong mười lần b.ắ.n thì cũng sẽ dính một lần, khiến tàn binh của đại doanh Tây Bắc bị diệt không ít.

Tiêu tướng quân bị thương rất nặng, được một bộ hạ tâm phúc cõng chạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-121.html.]

Hai người họ thấy Đại Ngưu cứ tưởng rằng gặp trúng quân Hung Nô truy binh, may mắn kịp thời dùng đúng ám hiệu, lúc này mới không gặp phải thảm kịch tự g.i.ế.c lẫn nhau.

Du Thiệu Thanh với đoàn người đang ở trong một cái hang cũng đủ lớn, bên trong được mấy khối nham thạch tự nhiên ngăn ra làm hai, Du Thiệu Thanh nguyên bản ở cùng với Cẩu Tử ở cái hang nhỏ bên trái, Ngô Tam với số binh sĩ còn lại ở bên hang lớn hơn nằm bên phải, bây giờ Cẩu Tử bị thương, đã được chuyển qua hang lớn hơn, hang bên trái chỉ còn một mình Du Thiệu Thanh.

Trước khi Cẩu Tử đến ở chung với Du Thiệu Thanh thì ông đang đang ở với một binh sĩ khác, đó là người không qua nổi cơn sốt nên c.h.ế.t vào ngày mùng bốn.

Tiêu tướng quân bị thương được đưa vào hang của Du Thiệu Thanh.

Trong động không có giường chiếu gì cả, chỉ được trải bằng áo bông lấy từ những người đã chết.

Tiêu tướng quân nằm trên áo bông, ông mất m.á.u quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, bờ môi khô nứt, râu ria dài ra che hết khuôn miệng, tóc rối bời, khôi giáp cũng bị vỡ.

“Các người đã bao lâu rồi chưa ăn?” Du Thiệu Thanh hỏi bộ hạ của Tiêu tướng quân.

Du Thiệu Thanh nhận ra hắn, họ Chu tên Hòe, không đến hai mươi tuổi, đi theo Tiêu tướng quân cũng được hai năm rồi, không đòi hỏi một chức quan nào, thủy chung đi theo Tiêu tướng quân, trung thành tuyệt đối.

Chu Hòe ngửi thấy mùi canh thịt thơm nồng, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ba ngày.”

Du Thiệu Thanh nói với Ngô Tam:”Ngươi đi dùng bánh nướng nấu chung với một bát canh nóng, nấu lâu một chút, cái gì cũng đừng bỏ vào.”

“Được.” Ngô Tam không dừng chân mà bước đi làm.

Tiêu tướng quân thương thế quá nặng, đang hôn mê, Du Thiệu Thanh đành phải hỏi Chu Hòe: “Chỉ có ngươi và tướng quân sao?”

Chu Hòe quỳ gối bên cạnh Tiêu tướng quân, siết chặt nắm đ.ấ.m nói: “Bọn họ... bọn họ đều bị trúng tên.”

Có người thì c.h.ế.t tại chỗ, người thì bị quân Hung Nô bắt giết, có người bị thương nhưng không dám dùng dược vật của Tiêu tướng quân, có thể sống nhưng lại bị nhiễm trùng chết, người c.h.ế.t cóng người c.h.ế.t đói, Chu Hòe đã không thể nào kể được nữa.

“Hôm nay ở trong sơn động không chỉ có hai người chúng tôi, nhưng không thể không trốn... mũi tên... mũi tên b.ắ.n tới nhiều lắm...”

Chu Hòe vừa nói, hốc mắt cũng đỏ hết lên.

Lúc đó nghĩ cách đi cầu cứu viện hiển nhiên là không sáng suốt, Du Thiệu Thanh phân phó Đại Ngưu mang theo mấy binh sĩ, chờ đến khi người Hung Nô bỏ đi thì đi một chuyến vào sơn động mà Tiêu tướng quân từng trú.

Kỳ thật cũng có khả năng không còn ai sống sót, nhưng ít ra cũng có thể thu hồi thẻ bài đồng thời chôn cất họ đàng hoàng.

Không biết có phải chúng phát hiện được đó là sơn động Tiêu tướng quân ở lại hay không, mà lần này chúng kiểm tra lâu hơn một chút, may mắn là không tìm đến hang động bên Du Thiệu Thanh, quân Hung Nô không lục soát được gì, tựa hồ rất thất vọng, hùng hùng hổ hổ đi xuống núi.

Loading...