Nương Tử Là Thần Y - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-04-12 13:03:30
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
Cập nhật lúc: 2025-04-12 13:03:30
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
“Bọn họ đến cùng là đang tìm cái gì vậy Ngưu đại ca?” Một tân binh được thu lưu giữa đường đang nhỏ giọng hỏi Đại Ngưu.
Hai người cùng nhau nhập ngũ, coi như Đại Ngưu đã sớm đi theo Du Thiệu Thanh nên địa vị của hắn đối với mọi người không còn giống trước.
Đại Ngưu nói ra: “Không biết, nhưng Bách phu trưởng nói, người Hung Nô tốn công tốn sức như vậy, sợ là trên người chúng ta có đồ mà chúng muốn.”
Tân binh kia bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách chúng không để chúng ta tự sinh tự diệt.”
Đại Ngưu lại nói: “Bọn chúng đã xuống núi hết rồi, có lẽ đêm này chúng sẽ không quay lại, chúng ta đi qua đi.”
Đại Ngưu được Du Thiệu Thanh đề bạt làm trinh sát không phải do Nhan Tùng Minh bức bách mới cử hắn đi làm việc đó, mà do hắn có năng lực điều tra cũng như phân tích.
Đại Ngưu cùng đoàn người đem hai tên binh sĩ không bị mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t mà bị người Hung Nô loạn đao c.h.é.m chết, cõng t.h.i t.h.ể của họ về hang, Tiêu tướng quân đang hôn mê cũng bắt đầu tỉnh lại.
Du Thiệu Thanh nói Ngô Tam bưng một bát canh dùng báng nướng nấu thành cháo qua: “Tướng quân.”
Tiêu tướng quân nhẹ lắc đầu, lại đưa tay ra hiệu Du Thiệu Thanh đỡ ông ngồi dậy.
Du Thiệu Thanh đỡ ông ngồi dậy, tựa trên vách đá lạnh băng.
“Chu Hòe đâu?” Tiêu tướng quân suy yếu hỏi.
“Ở đó.” Du Thiệu Thanh chỉ chỉ vào một góc.
Chu Hòe đã mệt muốn chết, sau khi nếm qua một bát cháo liền nằm ra mặt đất ngủ thiếp đi, hắn không chịu sang cái hang lớn bên kia, thà rằng nằm co ro cũng muốn ở cạnh Tiêu tướng quân.
Trong n.g.ự.c hắn vẫn còn đang ôm một thanh kiếm.
Tiêu tướng quân cười chua xót: “Đã ba ngày nay hắn không chợp mắt một chút nào.”
Ngô Tam mang theo một bao quần áo đi tới: “Chu Hòe nói, tướng quân tỉnh thì cần phải đổi dược, để tôi thay thuốc cho tướng quân!”
Tiêu tướng quân lại lắc đầu lần nữa: “Không cần, ngươi cầm dược đi đi, cầm qua cho các tướng sĩ khác dùng.”
Ngô Tam chần chừ: “Nhưng mà...”
“Đây là quân lệnh.” Tiêu tướng quân suy yếu nói, nhưng giọng điệu không cho cãi lại.
Ngô Tam nhìn Du Thiệu Thanh một chút, Du Thiệu Thanh gật đầu, hắn mới dám cầm bọc đồ đi qua hang lớn.
Cẩu Tử vừa mới nhổ mũi tên ra, Tiểu Ngư thì cần phải cắt... cái nào cũng cần thuốc trị thương.
Tha thứ cho hắn không phải là những bộ hạ tự giác ngộ kia, thà c.h.ế.t hoặc nhìn đồng bạn c.h.ế.t cũng không đụng vào dược vật của Tiêu tướng quân.
Nhin thấy bóng lưng Ngô Tam rời đi, Tiêu tướng quân mang khuôn mặt trắng bệch mới lộ ra một chút vui mừng: “Ngươi đem bộ hạ dạy dỗ rất tốt, ngươi là...”
“Bách phu trưởng, Du Thiệu Thanh.” Du Thiệu Thanh đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-122.html.]
Tiêu tướng quân kinh ngạc: “Ngươi chính là Du Thiệu Thanh a... Ta đã nghe nói.”
Là người g.i.ế.c địch liều mạng nhất, nhưng tích cách không phân bua, đắc tội với người khác còn nhiều hơn so với g.i.ế.c địch, nếu không phải quân công quá cứng thì đã sớm bị kéo xuống đài từ lâu.
Tiêu tướng quân có chút vui mừng mà cười lên, không cẩn thận lại chạm đến vết thương, ông ho khan mấy tiếng lại sợ đánh thức Chu Hòe, vội vàng uống vào một ngụm canh nóng mới ép cơn ho khan xuống được.
Du Thiệu Thanh không hỏi ông cười chuyện gì, mà là hỏi: “Tại sao Tiêu tướng quân không cần dược?”
Tiêu tướng quân cười nhạt nói: “Không cần.”
Du Thiệu Thanh nhìn vào phần bụng được quấn băng vải của Tiêu tướng quân.
“Đừng xem, Chu Hòe đã băng kín rồi, không nhìn thấy được thương thế đâu, có lẽ bên trong cũng đã nát.” Tiêu tướng quân vân đạm phong khinh nói.
Du Thiệu Thanh tất nhiên biết rõ ông không có nói láo, lúc ông hôn mê, Du Thiệu Thanh cũng đã kiểm tra vết thương, vết thương đã sớm thối rữa, thậm chí bị hư thối, triệu chứng nhiễm trùng vô cùng nặng nên mới khiến Tiêu tướng quân sốt cao đến hôn mê như vậy.
Tiêu tướng quân có thể tỉnh táo ngồi nói chuyện với mình như vậy, cũng coi như là kỳ tích.
Cũng có thể đây là...
Du Thiệu Thanh cố gắng không nghĩ đến bốn chữ kia.
Tiêu tướng quân không cười nữa, trạng thái của ông đột nhiên chuyển biến đột ngột, hô hấp trở nên dồn dập...
Tròng mắt Du Thiệu Thanh run lên: “Tướng quân!”
Tiêu tướng quân run rẩy lấy tay phải vươn vào trong ngực, móc ra một tờ giấy nhỏ bằng ngón út: “Hung Nô... sắp xếp mật thám ở U Châu thành... đây là danh sách mật thám...”
“Tướng quân...”
“Du Thiệu Thanh nghe lệnh.”
Du Thiệu Thanh lập tức dùng thần sắc nghiêm nghị lĩnh mệnh.
Tiêu tướng quân không còn bao nhiêu khí lực cố gắng ổn định thân mình, dường như lúc nào ông cũng có thể ngã xuống, “Bản tướng quân, bổ nhiệm ngươi làm Thiên phu trưởng... Phong Hỏa doanh... của đại quân Tây Bắc... ngay hôm nay lập tức tiến về thành U Châu, trước khi quân Hung Nô phát binh... phải đem danh sách đưa đến tay Bàng tướng quân!”
Du Thiệu Thanh nặng nề tiếp nhận danh sách: “Du Thiệu Thanh lĩnh mệnh!”
Tiêu tướng quân nhẹ nhàng thở ra, dựa vào vách đá sau lưng nói: “Ngươi là người Kinh Thành à?”
Du Thiệu Thanh trả lời: “Thôn Liên Hoa, ngay dưới chân Kinh Thành.”
“Chắc ngươi cách phủ Nguyên Soái rất gần.”
Tiêu tướng quân nhìn về vách đá trống rỗng, dường như nhìn xuyên thấu qua vách đá để nhìn một thứ gì khác.
Vị tướng quân trẻ tuổi cười thỏa mãn: “Nếu như ngươi có thể còn sống trở về, nhớ thay ta chuyển lời cho Đại Nguyên Soái... Tiêu Diễn c.h.ế.t có ý nghĩa... Tiêu Diễn may mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.