Gương mặt đỏ bừng... Rút.
Cái trán có chút m.á.u hồng hồng...Đập.
Ngón tay thì sưng to, do lúc Vạn thúc lau chùi, không cẩn thận giẫm lên....
Tóm lại, Huyện thái gia ngày xưa phong hoa tuyệt đại, lúc đi ra có chút thê thảm không nỡ nhìn.
Đám người đứng xem mở to mắt líu lưỡi.
Huyện thái gia vô cùng tiêu sái vỗ vỗ hai ống tay áo, mỉm cười: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm! Bản quan... chưa bao giờ nói muốn dùng thôn Liên Hoa để mở đường sông, nhất định là các ngươi... hiểu nhầm ý của bản quan rồi a!”
Nhầm mới là lạ, Lý Chính không phải ngày nào cũng đến Huyện nha sao?
Văn thư trong tay Cao Tứ Hải là cứt chó dán đi ra sao?
Huyện thái gia lại nhìn qua đoàn người Cao Tứ Hải, dùng giọng quan nói: “Ai nha, người thôn Hạnh Hoa các ngươi đến rất đúng lúc, bản quan đang định tìm các ngươi nói về chuyện mở đường sông, bản quan đột nhiên cảm thấy một con sông căn bản sẽ không đủ, thôn Hạnh Hoa của các ngươi lớn như vậy, liền mở ba bốn cái đi!”
Cái gì? Ba bốn đường sông? Đây là muốn đào thôn Hạnh Hoa thành cái cái đập chứa nước sao?
“Huyện thái gia!”
“Huyện thái gia!”
“Huyện thái gia---”
Huyện thái gia phất ống tay áo, không màng danh lợi bỏ đi.
Đoàn người thôn Hạnh Hoa kêu trời kêu đất.
Thôn Liên Hoa lại vui như điên.
Huyện thái gia đứng trước mặt mọi người lên tiếng bảo vệ thôn, không cần ngày ngày lo lắng thôn mình sẽ bị đào thành đường sông.
Đây thật sự là đại hỉ sự!
So với một tú tài thì cứu sống một con bò còn tốt hơn!
Đám người cũng không quên công lao của ai đó.
“Tiên sinh mới tới thật lợi hại, thuyết phục được Huyện thái gia, nhất định học vấn của ngài ấy rất tốt, so với Triệu tú tài còn tốt hơn!” Cô vợ nhỏ nhà thợ săn nhỏ giọng nói.
“Đó là tự nhiên, hẳn là người đi thi Trạng Nguyên!” Tiểu Trần thị nghĩ xong như đương nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-130.html.]
Mọi người cũng vỡ òa ra tiếng, ra là người đi thi Trạng Nguyên, chả trách đánh bại được Huyện thái gia.
“Cũng không dễ dàng gì, người ra cũng khuyên hết một canh giờ đó, ta đều nghe!” Trương thẩm giống như thật sự nghe thấy mà nói.
“Ta... ta cũng nghe thấy!” Thúy Hoa cũng nói.
Một truyền mười, mười truyền hai mươi, chỉ trong một đêm, toàn thôn đều biết người mới tới có học vấn cực kỳ cao, hắn sở dĩ chuyển tới nơi này, là muốn dốc lòng học hành để thi trạng nguyên.
Sau khi chuyện đường sông được giải quyết tốt đẹp, toàn thôn đều tràn đầy cảm kích với vị ‘Chuẩn trạng nguyên’ này, nguyên bản chuyện này Triệu Hằng cũng có thể giải quyết được, nhưng bọn họ chán ghét nhân cách của Triệu Hằng, đủ kiểu không vui mà đi nhận nhân tình của Triệu Hằng, lần này thì tốt rồi, thôn được bảo vệ, bọn họ cũng không thiếu Triệu tú tài cái gì.
Bọn họ chuẩn bị đưa tạ lễ tới chỗ ‘Chuẩn trạng nguyên’ ngay trong đêm.
“Vạn công tử có đây không?” Tiểu Trần thị đưa tới một con gà mái, đừng nhìn Lý Chính là trưởng thôn mà lầm, thôn này nghèo như vậy, nhà bọn hắn làm sao có thể giàu có được? Con gà mái này là định giữ lại cho tức phụ của con trai cả, dùng để bồi bổ khi ở cữ.
Không lâu sau Trương thẩm cũng xách theo một cái rổ đi tới cửa, bà đưa qua mười quả trứng gà, đây là trứng bà tích lũy đã lâu, định sau tết Nguyên Tiêu sẽ đem lên chợ đổi chút hạt giống dùng để cày bừa cho vụ mùa mùa xuân.
“Vạn tiên sinh ôn thi trạng nguyên vất vả, chút trứng gà này ngài dùng để bồi bổ cơ thể!” Trương thẩm nở nụ cười hàm hậu, đem trứng gà thả lên bàn sau đó rời đi.
Nhà thợ săn thì đưa qua nửa con thỏ rừng đã được ướp.
Nhà Xuyên Tử thì bưng bánh cao lương được làm từ bột ngô.
Trần gia thì ôm đến hai cái túi rau cải trắng.
Vương gia xách tới mấy cái củ cải trắng to mọng nước.
Hoàng gia, Lý gia, Lưu gia... Hầu như nhà nào cũng đưa tới tạ lễ, mặc dù không phải đồ đáng tiền gì, nhưng đều nói lên tâm ý của họ.
Yến Cửu Triêu là Yến thiếu chủ cao quý của Yến thành, từ nhỏ đến lớn thu không ít hạ lễ của người khác, mấy món đồ dân dã này thì chưa bao giờ nhận qua, hơn nữa còn rất thuần túy là để cảm ơn hắn.
Không phải vì nịnh bợ hắn, cũng không phải vì e ngại hắn, càng không phải làm ra vẻ cho người khác nhìn, bọn họ là chân tâm thật ý cảm kích hắn, cảm kích hắn đã cứu bọn họ, mặc dù trong mắt hắn chỉ là một cái thôn nhỏ không đáng để nhắc tới.
Vốn có biệt danh Yến Cửu Triêu quỷ kiến sầu, lần đầu trong mắt người khác biến thành người tốt.
Đêm này, Vạn thúc lại chốt cửa chui vào chăn mền của mình, điên cuồng mà nhổ nước bọt.
Điên điên, muốn điên rồi!
Cái này rõ ràng là đại ma đầu lăn lộn hai mươi mấy năm a!
Tiên sinh?! Trạng nguyên?!
Các người mắt bị mù rồi!
Du Uyển là người cuối cùng tới cảm tạ, từ lúc Huyện thái gia ngồi xe bò đi tới, nàng đã nhận ra Ảnh Lục, lúc ấy nàng vô cùng chấn kinh, nhưng lúc đó mọi người ai cũng chấn kinh nên không có ai phát hiện ra nàng chấn kinh khác với bọn họ.