Du Uyển khâu xong vết thương của Du Tùng thì nữ quyến Quách gia cũng đến, vẫn như cũ là nhà đại bá trả tiền xe, thấy đại bá cười chủ động xuất tiền túi trả thì Quách gia cữu mẫu sắc mặt mới được coi là tốt hơn một chút.
Quách gia cữu mẫu họ Đỗ, tên Kim Hoa, là thê tử kết tóc của Quách Đại Hữu, Đỗ gia cũng được coi là hộ giàu của thôn Diêu Thủy, sau khi Đỗ Kim Hoa gả vào Quách gia, trong dòng họ có rất nhiều người không vui, vì Đỗ Kim Hoa chỉ sinh được hai nữ nhi liền không thể sinh được nữa, đừng nói ở nông thôn, cho dù trong Kinh Thành, không sinh được nhi tử cũng là điều mà nữ nhân tối kỵ, nhưng ai bảo người Đỗ gia giàu có? Đỗ Kim Hoa vẫn như trước không bị ảnh hưởng gì mà ở Quách gia vênh váo tự đắc.
Đỗ Kim Hoa mặc quần vải bông màu nâu nhạt, đi đôi giày màu trắng thêu hoa, áo là một kiện màu xanh tỳ bà có in hoa, búi tóc được chải sáng bóng, trên tóc lại là trâm Quỳnh hoa bằng vàng.
Không chỉ vậy, bà ta còn tô son điểm phấn kẻ lông mày, những chuyện này trong Kinh thành thì không hiếm lạ gì, nhưng ở vùng nông thôn thì cực kỳ hiếm thấy.
Hai bên trái phải Đỗ Kim Hoa, theo thứ tự là Quách Tiện Nguyệt mười sáu tuổi và Quách Tiện Xảo tám tuổi.
Quách Tiện Nguyệt có dáng người yểu điệu, hoa nhường nguyệt thẹn, ở thôn Diêu Thủy là mỹ nhân số một số hai.
So với đại tỷ thì nhị nữ nhi Quách Tiện Xảo có vẻ ngoài bình thường, thân hình mập gấp đôi Quách Tiện Nguyệt, ngũ quan thì chỉ coi là tạm được, nàng ta bước vào nhà cũng không chào hỏi ai, vẫn cắm cúi ăn bánh đường đỏ trong tay.
Tiểu Trăn Trăn đã thèm bánh đường đỏ này suốt cả đường đi, thế nhưng Quách Tiện Xảo vẫn ăn một mình, c.h.ế.t sống cũng không cho bé một miếng, cũng may bé vẫn còn Thiết Đản ca ca tốt.
Tiểu Trăn Trăn sau khi chạy đi tìm Thiết Đản, Thiết Đản liền đem bánh Hoàng Tô trong tay nhét vào miệng muội muội.
Muội muội mình, thì tự mình sủng a!
“A Uyển ơi! Cữu mẫu với biểu muội đến rồi!” Đại bá gọi với vào phòng Du Tùng.
Mấy đứa nhỏ đều ở trong nhà, nhưng đại bá chỉ gọi mỗi Du Uyển, có thể thấy được ông coi trọng Du Uyển như thế nào.
“Ấy, đến rồi.” Du Uyển quấn tốt băng gạc cho Du Tùng xong dùng sức cột nút, chặt đến mức Du Tùng phải hít một ngụm khí lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-142.html.]
Du Uyển thu thập bọc đồ, đi vào nhà chính chào hỏi ba người Đỗ Kim Hoa: “Cữu mẫu, Nguyệt biểu muội, Xảo nhi tiểu muội.”
Quách Tiện Xảo vẫn ăn bánh đường trong tay, căn bản không thèm để ý tới Du Uyển.
Nhưng Đỗ Kim Hoa với Quách Tiện Nguyệt nghe tiếng Du Uyển thì quay lại, không nhìn thì không sao, vừa nhìn qua, suýt chút nữa khiến mắt hai người bọn họ muốn lồi ra.
Du Uyển cả ngày chỉnh sửa đồ đạc sau khi xảy ra động đất, mặc y phục mộc mạc nhất, búi tóc cũng chải kiểu bình thường nhất, một món đồ trang sức cũng không có, chỉ dùng một cây trâm mười ba văn mua ở sạp hàng ngoài chợ.
Mặc đồ như thế này có thể coi là bỏ đi, nếu như các thôn cô khác mặc lên người thì ai cũng không muốn nhìn nhiều hơn một cái, nhưng hết lần này tới lần khác lại mặc trên người Du Uyển...
Yên tĩnh, thanh nhã, an tĩnh đứng đó cũng không thể khiến người ta bỏ qua, Đỗ Kim Hoa đã đem hết vốn từ học được từ chỗ muội phu ra sử dụng, lại phát giác nhiêu đó cũng không đủ để hình dung sự tốt đẹp của thiếu nữ đứng trước mắt này.
Cái này không phải là thôn cô, rõ ràng là một cô nương bước từ trong tranh ra.
Đỗ Kim Hoa tự xưng là người từng thấy qua việc đời, nhưng chưa từng thấy cô nương nào có khí chất bất phàm như vậy, nói tới ngũ quan của Du Uyển, không thể nói là quá tinh xảo, nhưng toàn bộ ngũ quan trên khuôn mặt trắng nõn đó lại hài hòa khó nói, khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất dễ chịu.
Quách Tiện Nguyệt đã sớm không còn nhớ rõ Du Uyển, Đỗ Kim Hoa thì lại có ấn tượng, trong trí nhớ của bà là một cô nương đen gầy, không giống như bây giờ khiến hai mắt người khác tỏa sáng a!
Thật đúng là nữ nhi mười tám thay đổi thật lớn a!
Đỗ Kim Hoa từ trước tới nay chỉ dùng những từ này trên người nữ nhi nhà mình, cảm thấy nữ nhi nhà mình trổ mã không khác gì khuê tú trong thành, nhưng giờ khắc này bà không dám chắc chắn nữa rồi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trước mặt Du Uyển, Quách Tiện Nguyệt thực sự không xứng để được so sánh.
Không quan hệ tới quần áo, không quan hệ tới đồ trang sức, chỉ cần một ánh mắt thong dong, lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất.