“Xuỵt xuỵt xuỵt, bà nhỏ giọng một chút!” Đại bá làm một cái thủ thế giữ im lặng, đè thấp giọng nói, “Cũng là huynh đệ nhà mình, nhà bọn họ gặp chuyện không may, tôi có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Huống chi nhà muội phu cũng đang sửa chữa, không thể ở được.”
Đại bá mẫu tức giận nói ra: “Lời này mà ông cũng tin? Nhà mình không hỏng sao? Xà nhà cũng bị gãy! Tiểu Phong đến giờ vẫn còn đang sửa đây! La Đống Lương còn biết đuổi người, chỉ có ông là mời tới nhà!”
Đại bá mẫu lúc giận thật là hung hãn nha...
Du Uyển lặng lẽ làm giảm cảm giác tồn tại xuống: Ta là không khí, ta là không khí, ta là không khí...
Đại bá nhìn thấy Du Uyển đang hận không thể tự mình chui vào bếp lò, lúng túng hắng giọng một cái, xích gần lại đại bá mẫu, tự nhận là chỉ có hai người nghe được: “Bà theo tôi nhiều năm như vậy chịu khổ sở, ở nhà mẹ đẻ không thể đứng thẳng người, bây giờ chúng ta đã qua giai đoạn nghèo đói, tôi không muốn bà lại bị xem thường, bà cũng có chỗ dựa là Du gia, ở Du gia bà có thể làm chủ, mấy người kia bà muốn cho ở thì cho ở, ở bao lâu cũng do bà làm chủ.”
Đại bá chưa từng đọc sách, ngày bình thường có dùng tám cây gậy đánh ông cũng không nói ra được một câu hay, nhưng khi đụng chuyện thì lại có thể nói lời khiến người khác ấm lòng.
Đại bá mẫu quay lưng lại, hốc mắt cũng đỏ lên.
Du Uyển: Tại sao nàng phải ở chỗ này ăn thức ăn cho chó a?
Đây chính là tình cảm tương thân trong lúc hoạn nạn a?
Thật tốt.
Đời trước nàng chưa bao giờ gặp được, không biết đời này có được may mắn gặp được một người có thể hiểu mình thương mình như vậy hay không?
Thu thập xong hết mọi việc ở nhà bếp, Du Uyển mới đứng dậy về nhà.
Du Phong định đưa nàng về thì bị Quách Đại Hữu gọi đi.
“Muội chờ huynh, huynh đưa muội về!” Du Phong quay lại nhắc nhở.
Du Uyển mỉm cười lắc đầu, cái thôn này có bao lớn mà cần phải đưa về?
Du Uyển kéo thanh chắn cửa ra.
Du Tùng bị đại bá mẫu cưỡng ép nhấn vào trong chăn để nghỉ ngơi dưỡng thương, nghe thấy âm thanh chốt cửa, sóng mắt khẽ động, liền vén chăn đi xuống giường.
Rõ ràng đã vào xuân nhưng chẳng biết tại sao thời tiết đột nhiên rét lạnh, nhất định là sắp có tuyết nhỏ.
Du Uyển nắm thật chặt áo bông trên người, vừa mới bước qua ngưỡng cửa thì thấy cách đó không xa đứng dưới tàng cây hòe, liếc mắt một cái liền thấy một thân ảnh giống như ánh trăng.
Du Uyển tập trung nhìn lại: “Yến thiếu chủ...?”
Nàng đi tới mấy bước, xác định bản thân không nhìn lầm, không khỏi kinh ngạc, “Tại sao ngươi đứng ở đây? Đứng đây bao lâu rồi?”
Yến thiếu chủ một tay chống quải trượng, một tay kéo kiện áo choàng, sau khi nghe được lời Du Uyển nói, hắn hừ lạnh một cái, lạnh lùng cầm áo choàng ném lên người Du Uyển, cái động tác ghét bỏ kia, giống như muốn ném món đồ mà mình không thích đi, mà ném cũng thật chuẩn, vừa vặn che hết cả người Du Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-145.html.]
Du Uyển lập tức cảm thấy ấm áp.
Áo choàng vẫn còn lưu lại nhiệt độ của hắn, cùng với một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt chỉ độc nhất mình hắn có.
Cảm thấy không chỉ có cơ thể ấm...
“Ngươi...” Du Uyển nhìn bốn phía, không dám suy đoán mà hỏi, “Ngươi là đang chờ ta sao?”
Yến Cửu Triêu thở phì phò nói: “Bản thiếu chủ muốn đổi dược, ngươi không biết?”
“Cái này a... không phải nói để Vạn thúc đổi sao?” Du Uyển nói ra.
“Hắn là đại phu?” Yến Cửu Triêu ngữ khí lạnh như băng.
Trước kia nếu hắn hung với nàng như vậy, chắc chắn Du Uyển sẽ cảm thấy buồn bực, nhưng đêm này, Du Uyển lại cong khóe môi: “Chờ ta lâu rồi phải không?”
“Mới không có! Ha...Hắt xì!”
Cái hắt xì không chút lưu tình nào mà bán rẻ Yến thiếu chủ.
Ánh mắt Du Uyển rơi lên cánh tay đông cứng cùng với cái hố dưới chân bị hắn tới tới lui lui tạo thành, lấy tay sờ áo choàng trên người.
Yến Cửu Triêu tưởng nàng muốn đem áo choàng trả lại, khinh thường mà hừ một tiếng, cầm lấy quải trượng mà khập khễnh đi.
Nào biết Du Uyển chỉ tìm cọng dây lụa cột chắc lại áo choàng, sau đó đuổi kịp hắn, nhẹ nhàng... dắt tay hắn.
Trời tối đen đưa tay cũng không thấy được ngón tay, Du Uyển đầu đầy mồ hôi nằm trên cỏ khô, cũng không biết nguyên nhân tại sao đầu nàng lại đau dữ dội, thân thể cũng nóng hừng hực.
Tại sao lại như vậy?
Nàng đây là thế nào?
“Khó chịu...”
Ý thức của nàng có chút mơ hồ.
Nhưng lại có một âm thanh làm nàng giật nảy mình, sao nàng lại có thể... thanh âm này không phải là nàng!
Mặt của nam nhân gần trong gang tấc!
Đây là ai?
Tôi đang ở đâu?