Kỳ Lân mở to mắt nói: “Hiền phi nương nương đương nhiên là họ Hứa nha! Thúc công cũng từng dạy học cho nhi tử của bà ấy, sao bà ấy họ gì người cũng quên được vậy?”
Cao Viễn đè mi tâm: “Là ta hồ đồ rồi, Tăng Hiền phi là chuyện của mười năm sau.”
Kỳ Lân khuôn mặt u oán: “Thúc công người lại nói mê sảng.”
Cao Viễn gượng cười.
Kỳ Lân múc một chén canh đưa qua: “Thúc công, Hiền phi nương nương đối với con tốt như vậy, mục đích có phải muốn lôi kéo người không, để người giúp đỡ nhị hoàng tử?”
“Không giúp nổi.” Cao Viễn nói.
“Tại sao vậy? Thúc công không thích nhị hoàng tử sao?” Kỳ Lân nghi ngờ hỏi.
Cao Viễn lắc đầu.
Không phải không thích mà ngược lại ông rất thích, nhị hoàng tử kỳ tài ngút trời, văn thao vũ lược, không gì không giỏi, lại có chí thiên hạ, nếu có thể đăng cơ làm đế, tất sẽ trở thành một đời minh quân.
Chỉ tiếc rằng vị hoàng tử này không đợi được đến ngày đăng cơ làm đế đã bị người ta sát hại.
Không phải c.h.ế.t trong sự tranh đoạt của huynh đệ, cũng không c.h.ế.t trong tay Yến Cửu Triêu, mà c.h.ế.t dưới đao của ba đại ma vương.
Chuyện này cũng là trước khi c.h.ế.t Cao Viễn mới biết được, ba đại ma vương kia huyết tẩy cả hoàng triều, là cốt nhục nhiều năm thất lạc của Yến Cửu Triêu.
...
Đậu nàng phải ngâm tới đêm mới xong, Du Uyển trong lúc rảnh rỗi, quyết định lên núi thử thời vận.
Nàng trở về phòng cầm cần câu, xẻng nhỏ, rồi cõng cái gùi đi lên núi, nào biết vừa đi tới cửa sau thì trông thấy ba tiểu bánh bao tới tìm nàng.
Từ lúc Du Uyển tỏ ra không hứng thú lắm với chữ viết của bọn họ, ba người cũng không luyện chữ nữa, đổi thành tặng hoa.
Hoa là Vạn thúc phân phó Ảnh Lục mang từ phủ Thiếu Chủ đến để trang trí hậu viện.
Vạn thúc ở trong hoa phòng nguyên một mùa đông để bồi dưỡng ra mấy gốc hoa, mỗi bông đều có giá trị bạch kim.
Tiểu bánh bao không do dự mà hái cái bông to nhất, lớn nhất, xinh đẹp nhất, ba đóa mẫu đơn vương.
Ba người hái xong liền đem đến trước mặt Du Uyển.
Du Uyển cũng không biết hoa này quý giá bao nhiêu, thấy tâm ý của ba tiểu bánh bao đối với mình như vậy, nàng cũng vui vẻ nhận.
Không nghĩ tới lần đầu tiên được tặng hoa, lại là do ba tiểu bánh bao tặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-157.html.]
“Nhỏ như vậy đã biết tặng hoa cho nữ tử, đến lúc trưởng thành thì làm sao đây?”
Du Uyển híp mắt nói xong liền thơm lên má mỗi nhóc một cái.
Ba người đồng loạt đỏ mặt xấu hổ.
Lời của Cao Viễn muốn nói: Trả ba đại ma vương cho ta!
CHƯƠNG 105: BA ĐẠI MA VƯƠNG
Edit: Lan Anh
Du Phong với Xuyên Tử rất nhanh đã trở lại, hai người họ mua được hai trăm cân đậu nành, vốn định mua nhiều hơn nhưng do bọn họ đi trễ, nên chỉ còn đúng hai trăm cân.
Từ xưa mọi thứ đều nương theo tình hình sau thiên tai mà mọi thứ đều thay đổi, cho nên một là dẫn đến ôn dịch, hai là giá của hàng hóa cũng tăng lên.
Lần động đất này cũng không có quá nhiều thương vong, nên cũng khó có thể xảy ra ôn dịch, nhưng phòng ốc ruộng đất bị tổn hại rất nhiều, theo lý thuyết thì giá của lương thực sẽ có xu hướng tăng lên.
Nhưng không ngờ được rằng, tăng thì có tăng, nhưng hiện tại dường như đã được khống chế.
“A? Sao lại có thể như vậy?” Du Uyển không hiểu hỏi, thuận tay giúp Xuyên Tử khiêng xuống một giỏ đậu nành, “Là triều đình mở kho cứu tế lương thực sao?”
Du Phong chuyển một giỏ đậu nành lớn xuống, “Không phải người của triều đình, là người của Hứa phi nương nương, gia tộc của bà ấy là thương hội, họ chuyển vật tư từ các nơi khác đến đây ngay trong đêm, nên mới có thể ổn định giá cả.”
Hứa phi nương nương trong miệng Du Phong là hậu phi được hoàng thượng khá là coi trọng – đứng trong hàng tứ phi, danh tự là Hiền phi.
Bàn về ân sủng, Hứa Hiền phi không được ân sủng bằng Uyển Chiêu Nghi, nhưng bà ấy lại được thay mặt Hoàng hậu chấp chưởng phượng ấn, chân chân chính chính làm chủ lục cung.
Dưới gối bà ấy có một vị hoàng tử đã trưởng thành cùng với một vị công chúa tuổi còn nhỏ.
Hoàng hậu lại sinh ra một đại hoàng tử bất học vô thuật, có tin đồn rằng, nhị hoàng tử của Hứa phi có khả năng sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế.
“Hứa công tử... Hứa phi.” Du Uyển như có điều suy nghĩ.
“Thế nào?” Du Phong quay qua hỏi, không đợi Du Uyển trả lời, hắn lại mở miệng nói, “Quên hỏi muội, Lão Thôi đưa người tới xem bệnh như thế nào?”
“Đã xem xong rồi.” Du Uyển hơi dừng một chút, còn nói, “Vị công tử kia cũng họ Hứa, có phải hắn cũng là người nhà họ Hứa không?”
“Có rất nhiều người họ Hứa.” Du Phong nói, “Hứa gia ở Nam Thiên Thành, cách xa Kinh thành mấy trăm dặm, làm sao Lão Thôi có thể quen biết với người ở xa như vậy? Huống chi đó còn là Hứa gia, Lão Thôi trèo không nổi đâu.”
Du Uyển gật gật đầu.
Có lẽ là thế gia vọng tộc, người họ Hứa trên đời này nhiều không kể xiết, nhưng nàng cảm thấy vị công tử họ Hứa kia có khí độ quá bất phàm, không giống mấy vị công tử thế gia bình thường, nên nàng mới nhịn không được mà hỏi câu này.