Nương Tử Là Thần Y - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-04-05 04:14:26
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thì ra các con cũng chưa ăn cơm.” Du Uyển bưng chén trên bàn đút cho ba tiểu bánh bao, nhưng chúng không chịu há mồm.

Du Uyển nghĩ nghĩ, múc trong mỗi chén một viên thịt rồi bỏ vào trong chén canh của mình.

Canh sủi cảo thật sự rất khó uống, thành ra thịt viên cũng biến thành khó ăn, nhưng Du Uyển lại cảm thấy đây là món ngon nhất mà nàng từng ăn.

Ngay cả miếng nước canh cuối cùng nàng cũng uống hết.

Du Uyển sờ cái bụng tròn vo của mình: “Ta ăn no rồi, ăn nữa bụng sẽ nổ tung.”

Ba tiểu bánh bao nhìn thấy nàng đã no đến căng bụng, lúc này mới ngoan ngoãn mở miệng chờ Du Uyển đút cơm.

...

Tiểu hài tử cực kỳ ngoan ngoãn, đút cái gì ăn cái đó, không kén ăn cũng không ngậm trong miệng, ba chén cơm rất nhanh đã thấy đáy.

Nhìn bộ dáng của chúng ăn đến say sưa ngon lành, Du Uyển vậy mà cảm nhận được một tia hạnh phúc.

Thế nhưng bọn họ lại là hài tử của Nhan Như Ngọc, nàng chán ghét Nhan Như Ngọc như vậy, làm sao lại đối với con nàng ta...

“Chẳng lẽ mình là thánh mẫu?!”

Du Uyển tuyệt vọng nghĩ.

Ba người ăn hết cả chén cơm, một hạt cơm cũng không lãng phí.

Du Uyển lấy khăn ra, muốn lau miệng cho mấy đứa nhỏ thì lúc này ở cửa ngõ truyền đến tiếng bước chân gấp rút, sau đó là một đoàn quan binh ồ ạt xông vào ngõ nhỏ.

Du Uyển chưa từng gặp quan sai ở Kinh thành, nhưng chủ quán với nương của hắn thì nhận ra thân phận của đối phương.

Đây rõ ràng là vệ binh tuần thành của Kinh Triệu phủ, vệ binh tuần thành cũng giống bộ khoái, nhưng so với bộ khoái thì chức quan cao hơn, thường ở Kinh thành xảy ra đại án mới xuất động đến vệ binh tuần thành.

Ngõ nhỏ không tính chật hẹp bị mười tên vệ binh chen nhau đứng nhìn chật chội hẳn.

“Người ở đâu?” Một tên vệ binh nhìn có vẻ trẻ tuổi hỏi.

Chủ quán không biết đã đắc tội gì tới Kinh Triệu phủ, bị dọa đến nỗi rớt cả sủi cảo trong tay, nơm nớp lo sợ đứng lên.

Tiểu nhị đứng bên người vệ binh nhìn lướt qua bọn họ, chột dạ chỉ: “Ở đó.”

Người bị chỉ rõ ràng là Du Uyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-87.html.]

Du Uyển đang cầm khăn tay hơi dừng một chút, thần sắc trấn định nhìn về phía tiểu nhị Thải Vân Hiên.

Vệ binh thấy bộ dáng của nàng không khỏi híp híp mắt, tiểu cô nương này, dáng dấp coi như không tệ!

“Ta làm chuyện gì mà ngươi lại dẫn quan binh đi bắt ta?” Du Uyển nhìn về phía tiểu nhị, lạnh nhạt nói.

Tiểu nhị không dám nhìn vào mắt nàng, cúi đầu thật sâu.

Thật ra hắn cũng không ngờ tình thế sẽ biến thành như vậy, hắn chỉ đem sự việc bán vải một năm một mười nói cho chưởng quỹ, vốn tưởng rằng chưởng quỹ sẽ tán dương hắn vì kiếm được một sinh ý tốt, ai ngờ chưởng quỹ một mực chắc chắn mấy thứ kia là cống phẩm trong cung, hai tên nhà quê chắc chắn không có khả năng cầm được đồ trong cung, chỉ có thể là tang vật.

Hắn hỏi, có tên nhà quê nào lại trộm được đồ trong cung? Huống chi người ta còn đem bán mà không đem giấu đi.

Chưởng quỹ lại nói chỗ đồ đó chưa chắc là bọn họ tự mình đi trộm, có lẽ bọn họ đang thay người ta thủ tiêu tang vật thôi.

Sau đó chưởng quỹ liền báo quan.

Sau đó nữa thì hắn bị vệ binh tuần thành kéo đi để xác nhận Du Phong với Du Uyển.

Loại án này vốn không thể kinh động đến vệ binh tuần thành, nhưng lần này lại có một vị mới nhậm chức, chưa từng thụ lý qua vụ án nào, vừa nghe có người báo án, lập tức quyết đoán chạy tới.

“Không phải là huynh muội sao?” Vệ binh tức giận nói.

Tiểu nhị thấp giọng, “Tôi không biết, Nhan đại nhân sao không hỏi nàng một chút a?”

Nhan đại nhân? Du Uyển híp mắt nhìn: “Ngươi là người của phủ tướng quân?”

Đột nhiên bị nhận ra thân phận, vệ binh tuần thành chống nạnh, cười càn rỡ: “Không sai, ta chính là đại thiếu gia của phủ tướng quân! Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Nhan Tạ! Yến thiếu chủ là em rể của ta, hài nhi của hắn là cháu ngoại của ta.”

Ba tiểu bánh bao ghét bỏ mà nhìn hắn.

Nhan Tạ căn bản không để ý đến bên cạnh Du Uyển xuất hiện ba cái hài tử: “Có thể nhận ra bản thiếu gia coi như ngươi có mắt, nhưng đáng tiếc, bản thiếu gia xưa này công tư phân minh, cho dù ngươi có muốn kết giao với ta thì ta cũng không có khả năng tha thứ cho ngươi. Người đâu! Đem nàng hồi nha môn!”

Ba tiểu bánh bao ôm chặt lấy chân Du Uyển, hung dữ mà trừng mắt với Nhan Tạ.

Một vệ binh khác đụng cánh tay của Nhan Tạ: “Đại nhân, ở đây có ba đứa bé.”

“Bắt chung vào một chỗ!” Nhan Tạ không chút nghĩ ngợi nói ra.

“Thế nhưng...”

Nhan Tạ chặn ngang lời hắn: “Thế nhưng cái gì? Nói ngươi bắt thì ngươi đi bắt! Bắt về hết cho ta! Sau đó đem nơi này lục soát một lần, có đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra tên nam nhân kia! Đây là bản án đầu tiên đại thiếu gia ta tiếp nhận, người nào cản ta lập công, ta sẽ cho người đó đẹp mắt!”

 

Loading...