Biết rõ là nàng đến, vậy mà còn để cho nàng ngồi đợi, có phải vương phi quá xem nhẹ người con dâu là nàng không.
Trong lòng tuy đang oán thầm nhưng nàng không hề thể hiện ra mặt.
“Có phải là ta đã quấy rầy vương phi?” Nhan Như Ngọc ôn nhu nói, “Ta nên sớm nghĩ tới hiện giờ sắp cuối năm, nhất định là vương phị bị công việc khác quấn thân, ta không nên chọn thời gian này.”
Phương mama nói: “Tiểu thư sao lại khách khí như vậy, nghe nói người tới, vương phi rất là cao hứng.”
Nhan Như Ngọc cười cười: “Hôm nay ta đến là muốn đa tạ vương phi đã giúp đại ca ta tìm được một công việc tốt.”
Ở đây mọi người đều biết, vương phi chỉ vì hôm đó Yến Cửu Triêu ‘trước mặt mọi người nhục nhã’ Nhan gia nên bà mới đền bù tổn thất, Nhan Như Ngọc tới vào cuối năm ngay lúc mọi người đang bận rộn thế này để nói lời cảm tạ, chỉ sợ thật sự không phải vì cái này.
Quả nhiên Phương mama vừa nói vương phi đối với Nhan Tạ rất có kỳ vọng thì Nhan Như Ngọc lại đỏ mặt do dự nói: “Không dối gạt Phương mama, kỳ thật ta có một chuyện khác.”
Phương mama mỉm cười nhìn nàng.
Nhan Như Ngọc lấy trong túi ra một khối ngọc bội, một bộ dáng nữ nhi hờn dỗi lại ủy khuất mở miệng: “Đây là đêm kia... Yến thiếu chủ vô ý làm rớt, vốn ta định trả cho hắn, nghĩ nghĩ... vẫn là làm phiền vương phi chuyển cho hắn giúp ta.”
Phương mama tiếp nhận ngọc bội: “Ngọc bội này là điện hạ tự tay đưa cho vương phi vào ngày đại hôn, sau khi Vương gia qua đời, Vương phi liền đeo ngọc bội này cho thiếu chủ... A?”
“Làm sao vậy mama?” Nhan Như Ngọc hỏi.
“Không thấy đồng tâm kết?”
“Đồng tâm kết?” Nhan Như Ngọc sững sờ.
Phương mama gật đầu: “Đồng tâm kết là do chính tay Vương phi bện, bên trên còn gắn một túi lưới có khảm ngọc châu.”
Bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt, Nhan Như Ngọc nói: “Lúc ấy ta đi rất gấp, chỉ nhặt được ngọc bội.”
“Có lẽ đã bị đứt.” Phương mama nói, “Đồng tâm kết cũng đã được tết rất nhiều năm, ngươi không nên tự trách mình, có thể cầm ngọc bội về cũng không tệ rồi, vật này ngươi vẫn nên tự tay giao cho thiếu chủ a.”
Phương mama đưa ngọc bội lại cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nuong-tu-la-than-y/chuong-89.html.]
“Thế nhưng...”
Phương mama vỗ vỗ tay nàng nói: “ Sự tình của tiểu công tử vương phi đều biết, sẽ không để người bị ủy khuất, vương phi cũng làm nương, làm sao không biết hài tử nhỏ như vậy sao có thể cách xa mẫu thân? Người yên tâm, vương phi đã tự mình đi phủ Thiếu Chủ, ngài ấy sẽ đón tiểu công tử về.”
Nàng vốn đang oán trách vương phi, thì ra vương phi không phải muốn lãnh đạm nàng mà là thật tâm thật ý muốn giúp nàng.
Nhan Như Ngọc lấy khăn tay ra, giả bộ chấm chấm nước mắt: “Thực sự đa tạ vương phi.”
...
Sau đó vương phi phát hiện ca ca của Nhan Như Ngọc bắt tiểu bánh bao của bà vào đại lao.
Thượng Quan Diễm rời phủ vào giờ Tỵ, thời gian này nói sớm không sớm nói muộn không muộn, nếu như thuận lợi nhận được ba hài tử thì sau khi hồi Tiêu phủ còn có thể cùng nhau ăn trưa.
Một xe ngựa xa hoa đến cực hạn đi rêu rao khắp nơi, cơ hồ có thể so sánh với phượng giá.
“Lại là Thượng Quan Diễm!”
“Lần nào cũng cho rằng mình vẫn còn là vương phi, giống như bà ta sợ người khác không biết là mình đến hay sao?!”
“Nếu tôi là bà ta, tôi sẽ tìm một cái động trốn ở trong đó, không dám đi đâu cả!”
“Đúng vậy a, thế mà bà ta cũng còn mặt mũi đi ra ngoài...”
Mấy lời nghị luận này Thượng Quan Diễm đã nghe chục năm, lỗ tai cũng sắp bọc kén luôn rồi, một nha hoàn mới tới sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, còn Thượng Quan Diễm ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, chỉ nhẹ nhàng thổi thổi móng tay mới làm.
Có lẽ là sắp gặp được cháu nội nên tâm tình của Thượng Quan Diễm không tệ, bà tò mò vén rèm lên.
Rèm vừa được vén lên thì xe ngựa ngừng lại.
Đám người đang nghị luận thấy xe ngựa dừng bên cạnh mình thì giật mình kêu lên.
Một khuôn mặt đẹp đến mức người thần phẫn nộ lộ ra, Thượng Quan Diễm nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nói tiếp nha, tại sao không nói?”
Đám người nuốt nước miếng một cái, cũng không biết là do bị bắt tại trận hay do khuôn mặt của bà đẹp đến mức mọi người chỉ biết ngây ngốc nhìn, ngay cả phụ nữ cũng không chống cự được.